Minh Thù đột nhiên từ trong hư không đi ra: "Sao vậy?"
Kỳ Ngự đưa tay ôm lấy cô, mang theo giọng nói run rẩy: "Tôi cho là em không có ở đây."
Minh Thù trầm mặc vỗ vỗ sau lưng hắn, vô cùng nhẹ nhàng nói một tiếng: "Tôi ở đây."
"Em đi đâu vậy?"
"Ha, người anh em kim mao kia của anh đã trở về." Minh Thù nói: "Tôi đi nhìn thoáng qua, rất thảm đó, anh có muốn đi xem một chút hay không, nói không chừng tâm tình có thể cao hứng một chút?"
Kỳ Ngự: "..."
-
Kỳ Hạc quả thực rất thảm, toàn thân trên dưới cơ hồ đều không có chỗ nào tốt.
Bất quá cách cái chết còn rất xa.
Ở trong căn cứ chữa trị một vòng, ngoại trừ mấy chỗ đặc biệt nặng, những nơi còn lại đều tốt.
Lạc Yến cũng quay về rồi, so với Kỳ Hạc, hắn bị thương nặng hơn một chút.
Dù sao hai người nếu so ai thảm hơn thì là kẻ tám lạng người nửa cân.
Lạc Yến đã được đưa về phòng nghỉ ngơi, Kỳ Hạc còn đang phòng trị liệu, lúc này không ít người đang vây quanh.
Dì Mai khả năng còn choáng, vẫn chưa xuất hiện trong đám người.
"Cửu Thiếu..."
"Cửu Thiếu!"
Đám người nhường ra một con đường, Kỳ Ngự đưa Minh Thù đi vào, hai mắt hắn dò xét trên dưới: "Vẫn chưa chết, thật sự đáng tiếc, mẹ anh đều cho là tôi khắc chết anh rồi."
Kỳ Hạc khẽ nhíu mày: "Tiểu Cửu, chúng ta có cần phải thế này..."
"Đừng gọi tôi như vậy." Kỳ Ngự nói.
Kỳ Hạc hít sâu: "Kỳ Ngự, lúc này chúng ta có thể buông những việc khác xuống hay không?"
"Tôi ngược lại thật muốn hỏi anh một chút, lúc trước tại sao muốn..."
Kỳ Hạc đột nhiên nhìn về phía người bên cạnh: "Các người ra ngoài trước."
Những người còn lại đưa mắt nhìn nhau, theo thứ tự lui ra ngoài, phòng trị liệu chỉ còn lại ba người bọn họ.
"Lúc trước tại sao anh phải bắt tôi đi làm nhiệm vụ kia, anh muốn làm gì với cô ấy? Anh cùng Lạc Yến cấu kết với nhau làm việc xấu tính toán tôi!"
Tóc vàng của Kỳ Hạc trước đó cơ hồ là đến eo, lúc này chỉ tới dưới mặt, phối hợp với sắc mặt tái nhợt của hắn có một chút ý nhị.
Hắn chống đỡ thân thể, ngồi dậy một chút.
Hắn nhìn về phía Minh Thù, chậm rãi phun ra mấy chữ: "Bởi vì cô ấy là mấu chốt."
"Mấu chốt?"
"Trước đó kiểm có một số vi diện xuất hiện dị thường, chúng tôi phát hiện ra cô ấy."
"Sau đó thì sao?"
Kỳ Hạc nhìn về phía Minh Thù: "Tôi muốn hỏi Minh Thù tiểu thư một vấn đề, cô cùng hệ thống thượng cổ đời thứ nhất có quan hệ như thế nào?"
Minh Thù: "Không có quan hệ gì, trước khi tới đây tôi cũng không biết cái tên này."
Kỳ Hạc đổi câu hỏi khác: "Vậy làm sao cô vào được những vi diện kia?"
Minh Thù nhìn hắn, cũng không đáp lời.
Kỳ Hạc nói: "Minh Thù tiểu thư, nếu như cô muốn biết một chút chân tướng, hiện tại xin hãy trả lời vấn đề của tôi."
Minh Thù cười nhạt: "Tôi cũng không muốn biết đâu."
Kỳ Hạc cũng không nhụt chí: "Thiên Khải thì sao? Cô cũng không muốn biết sao?"
Minh Thù nhíu mày, lại là Thiên Khải.
Một giây sau cô mới nâng lên nụ cười: "Tôi không biết cái gì thượng cổ, tôi tiến vào được những vi diện kia đều từ một hệ thống tên là Hài Hòa Hiệu, bất quá từ lúc tôi tới đây cũng không liên lạc được với nó."
Kỳ Hạc: "Nếu như tôi đoán không sai thì hệ thống của Minh Thù tiểu thư chính là thượng cổ."
Minh Thù cũng không thèm để ý: "Ha, nó muốn làm gì? Xưng bá thế giới? Thế giới của các người đều đã tận thế, xưng bá thế giới như thế này thì có lợi ích gì?"
Kỳ Hạc nói: "Mục đích của nó là phá hủy cục quản lý."
"Nó không phải đã phá hủy rồi sao."
"Minh Thù tiểu thư biết cục quản lý làm gì không?"
Minh Thù suy đoán lung tung: "Ăn no không có chuyện làm chơi cái trò công lược, dưỡng thành cái gì?"
Kỳ Hạc: "..."
Hắn nhìn về phía Kỳ Ngự, lâu như vậy cậu cũng không nói cho cô ấy biết cục quản lý làm gì sao?
Kỳ Ngự trực tiếp dời ánh mắt, nhìn cũng không muốn nhìn hắn.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!