“Ngoại hình không tệ, ha ha, em gái nhỏ đừng sợ, đến đây với anh, anh cam đoan em có thể sống sót.”
Cô gái nhỏ trốn vào chỗ chật hẹp, ánh mắt cô lạnh lùng nhìn về người đang tiến về phía mình.
Trên mặt bọn họ chứa ý cười không tốt, tay dính vết máu, đến gần cô gái.
Cô đã ngửi được mùi vị máu tanh khó ngửi.
“Phốc…”
Vũ khí đâm vào người, hai tên đàn ông kia trợn ngược mắt, dường như không tin mình lại chết như vậy.
Thân thể bọn chúng chậm rãi ngã xuống, hiện ra Tiểu Sửu phía sau.
“Hì hì, Đề Nha, tôi lợi hại không.”
Đề Nha đi từ trong góc ra, giống như cô rất ghét vết máu trên đất, chọn chỗ sạch mà đi.
Đề Nha cầm lấy quần áo của cô từ tay Tiểu Sửu, mặc từng thứ vào.
Rất nhanh liền từ một cô gái yếu đuối, trở thành một nữ vương Lolita phong phạm mười phần.
Đề Nha cầm lấy chiếc ô bằng ren, từng bước ra khỏi bóng râm, đứng dưới ánh mặt trời.
Trên làn váy cô thêu bản đồ ngôi sao, bị ánh mặt trời chiếu vào, hiện lên tia sáng li ti.
Tiểu Sửu mở tờ giấy trong tay ra… lần sau đổi phương pháp khác.
Tiểu Sửu suy nghĩ một chút, cất tờ giấy xong, đuổi theo Đề Nha đi ra ngoài, cười hì hì nói: “Vậy lần sau chúng ta đổi cách khác, nghe theo cô.”
…
Thời điểm Tiểu Sửu gặp được Đề Nha, hắn đã sắp chết.
Hắn nằm trong vũng máu, chờ ai đó có thể cứu mình, nhưng bất kể hắn cố gắng như thế nào, đều không bắt được ai.
Trong lúc hắn tuyệt vọng, hắn buông tay xuống, đột nhiên được người ta kéo.
Cảm giác ấm áp, khiến cho hắn đến giờ vẫn khó quên.
Trong tầm mắt mơ hồ, nhìn thấy một cô bé vô cùng yêu kiều, đáy mắt lạnh như băng không có cảm xúc.
Sau đó hắn liền hôn mê.
Đến khi hắn tỉnh lại, hắn đã trong điểm an toàn.
Người cứu hắn ngồi ở một bên, cầm ô ren màu đen, mở ra lại khép lại, khép lại rồi mở ra.
Dường như Đề Nha không biết nói, đây là chuyện đầu tiên Tiểu Sửu biết sau khi được cô cứu.
Nhưng cô luôn không giải thích được những chữ được viết ra trên giấy.
Mà cho tới bây giờ hắn chưa từng thấy cô động đến bút.
Hắn biết nơi này không giống với thế giới trước kia của hắn, người mà hắn gặp có thể nã đạn vô cớ, cũng đã từng gặp thứ kỳ quái, người bay lên trời.
Cho nên tờ giấy của Đề Nha, kỳ thực cũng không là gì.
Tiểu Sửu không biết mục đích cứu mình của Đề Nha, nhưng sau đó hắn vẫn theo cô. Thực lực của Đề Nha kỳ thực cũng không lợi hại gì, nhưng cô có một đầu óc rất thông minh, một bộ não khác hẳn với đại não của người bình thường.
Bọn họ chưa bao giờ có danh khí, ai cũng có thể khi dễ bọn họ.
Lúc mới bắt đầu, thực lực của bọn họ vẫn còn yếu, chính là dùng cách như vậy để giết người, trước tiên dụ cho những người đó nới lỏng cảnh giác, sau đó hắn ra tay giết chết.
Sau đó bọn họ dần trở nên mạnh mẽ, đến cuối cùng tất cả mọi người đều biết, không ai dám tùy tiện đến trêu chọc bọn họ.
Sau đó lại cùng đến trận luân hồi năm sao.
Tại trận luân hồi năm sao, bọn họ gặp được một người, hợp thành một đội.
Nhưng thất bại liên tiếp hai lần luân hồi, bọn họ may mắn sống lại, một người đồng đội lại hy sinh.
Trong lúc Tiểu Sửu vô thức khủng hoảng, Đề Nha đến tìm hắn.
Cô không hề than thở tiếng nào, sau khi vào cửa, cũng chỉ đưa cho hắn một tờ giấy… đi xuống dưới.
“Đi xuống dưới làm gì?” Tiểu Sửu khó hiểu.
Đề Nha tiếp tục đưa hắn tờ giấy… chuyên cơ.
“Chuyên cơ?” Tiểu Sửu nhíu mày, chuyên cơ gì? Bên dưới có chuyên cơ gì?
Mặc dù không hiểu Đề Nha nói gì, nhưng Tiểu Sửu vẫn nghe theo lời Đề Nha, đi xuống dưới cùng cô.
Nhiệm vụ nhặt ngôi sao thành phố đối với họ mà nói, dễ như trở bàn tay.
Mãi đến khi chuyên cơ mà Đề Nha nói xuất hiện, Tiểu Sửu không tin lắm ngay từ đầu, một người như vậy sao có thể thành chuyên cơ?
Nhưng kết quả cuối cùng nói cho hắn biết, cô chính là chuyên cơ của bọn họ.
Bọn họ có rất nhiều thời gian để thăng cấp, quan trọng nhất là, thời điểm cô tách ra khỏi bọn họ, nhấn mạnh vài từ cuối cùng.