Mất tích, hai chữ này giống như một cái công tắc mở ra gai nhọn trên người mà gần đây Kỷ Niên đã cất giữ.
Người kia bị Kỷ Niên nắm giữ, có chút khiếp sợ nhìn xung quanh không ngừng lóe lên ánh sáng.
Chuyện này...
Chuyện này là sao?
“Kỷ thiếu gia, bình tĩnh lại!”
Quyển Mao và Tiểu Trục phát hiện khác thường từ nơi không xa chạy tới.
Kỷ Niên như là không nghe được bọn họ nói, cả người đều tản ra một luồng sát khí.
Lực tinh thần tràn ra ngoài, khiến bọn họ đều chịu ảnh hưởng.
Đau đầu sắp nứt.
“Chuyện gì xảy ra?” Tiểu Trục ôm đầu, hỏi người bị Kỷ Niên nắm.
“Vừa rồi... vừa rồi Kỷ thiếu gia hỏi tôi... vực chủ... tôi cũng không biết...” Người kia khom người, hiển nhiên vì Kỷ Niên cầm lấy hắn, hắn nhịn không được vì đau.
[Cảnh báo, lực tinh thần dị thường xâm lấn...]
Tiểu Trục hướng về phía Kỷ Niên kêu: “Kỷ thiếu gia, cậu bình tĩnh một chút.”
“A, vực chủ lại đã làm cái gì rồi.” Quyển Mao vò đầu khó chịu, đem một quả bom hẹn giờ như thế vứt lại ở chỗ này.
[Cảnh báo...]
Tiếng cảnh báo chiến hạm hơi ngừng.
Kỷ Niên ngã xuống, Tiểu Trục xông lên đỡ được người.
Đầu từng đợt quay cuồng, trời đất dịch chuyển, hắn cũng ngã theo té xuống đất.
Kỷ Niên đập ở trên người hắn, hắn càng choáng váng.
Tầm mắt mơ hồ, hắn dường như chứng kiến một cây gậy sắt đưa lên, gậy sắt hiện lên lạnh lẽo bóng loáng, tay kia ôm mèo, lúc Tiểu Trục nhìn tới bình tĩnh ném gậy sắt xuống.
Tiếng "bịch" vang lên trong trẻo.
Tiểu Trục: “...”
Quyển Mao tiến lên đỡ Kỷ Niên dậy kín đáo đưa cho Lạp Tháp Nam, sau đó đỡ Tiểu Trục: “Không có sao chứ?”
“Ngất.” Tiểu Trục trước mắt vẫn như thấy sao nhỏ chạy vòng vòng, thấy Quyển Mao hai đầu.
Quyển Mao ôm Tiểu Trục, quay đầu hướng về phía Lạp Tháp Nam nói: “Dẫn hắn đi tìm vực chủ, tôi mang Tiểu Trục đi kiểm tra.”
Lạp Tháp Nam muốn ném Kỷ Niên xuống, thế nhưng ngẫm lại đây là bảo bối vực chủ, vì nghiên cứu, vì tài chính, hắn chỉ có thể miễn cưỡng đem người rời đi.
Hắn phải dẫn bảo bối đi nơi nào tìm vực chủ?
Lạp Tháp Nam đi được một đoạn mới nhớ, lại mang Kỷ Niên đi tìm Quyển Mao.
Phòng y tế.
Lạp Tháp Nam không gõ cửa chỉ tiến vào, Quyển Mao lại giật mình như mọi khi lật ghế, Tiểu Trục nằm chữa bệnh ở khoang thuyền trên sắc mặt tái nhợt.
“Vực chủ ở nơi nào?” Lạp Tháp Nam chỉ nhìn lướt qua rồi thu tầm mắt lại.
Quyển Mao đem Tiểu Trục đẩy mạnh vào khoang thuyền chữa bệnh, đóng cửa khoang, nhấn nút tự động kiểm tra.
“Cơ giáp có định vị tự động, cậu tra một chút.”
Lạp Tháp Nam mở màn hình, thao tác một lúc rồi ngẩng đầu: “Vực chủ dùng cơ giáp nào?”
“...” Quyển Mao nghẹn lời.
Hắn hướng trên màn ảnh liếc mắt nhìn Lạp Tháp Nam, phân bố rất rải rác có hướng bọn họ bên này di động, hẳn là đang trên đường trở về nhưng lại bất động.
Đâu là vực chủ?
Hai người hướng về phía màn hình im lặng.
Một lúc lâu, Quyển Mao nói: “Kỷ thiếu gia lực tinh thần rất kỳ quái, nếu không chúng ta thừa dịp vực chủ không ở đây, nghiên cứu một chút?”
Lạp Tháp Nam giao Kỷ Niên cho hắn: “Đi thôi.”
Quyển Mao: “...”
Quyển Mao cũng chỉ vừa nói như vậy, nào dám đối với Kỷ Niên ra tay, hắn kéo Lạp Tháp Nam: “Đừng, tiểu tổ tông này mà tỉnh, lại bắt đầu công kích thì làm sao bây giờ? Cậu nhanh liên lạc những người khác, xem vực chủ rốt cuộc ở nơi nào rồi.”
Lạp Tháp Nam suy nghĩ một chút thấy đúng, liên hệ một cơ giáp cách bọn họ gần nhất.
“Vực chủ? Không biết đâu, vực chủ nói để cho chúng tôi về trước, cô mang cái kia... Kỷ Cảnh rời đi.”
“Vực chủ và Kỷ Cảnh rời đi.”
“Không biết đi nơi nào.”
“Vực chủ không có việc gì đâu.”
Liên tục nhận được vài đáp án như thế, nhưng lại không có người biết Minh Thù đi nơi nào.
Nhưng vào lúc này Sơn Âm đẩy cửa phòng y tế ra, ánh mắt rơi vào trên người Kỷ Niên, nói ngay: “Kỷ thiếu gia sao vậy?”