Minh Thù ở trên địa cầu ăn uống vô cùng thoải mái nhưng Sơn Âm thúc giục bất đắc dĩ trở về.
"Cậu nói cái gì?"
Sơn Âm nhìn vực chủ có vẻ đang tức giận, hắn không hiểu vừa rồi những lời hắn nói có vấn đề gì sao?
"Câu thứ hai đếm ngược." Minh Thù nhắc nhở.
“...” Câu thứ hai đếm ngược nói cái gì vậy? Sơn Âm suy nghĩ một chút: "Ngải Đại Đầu vì tìm Ngải Nặc dẫn đến mất lợi trong cuộc chiến trường?"
"Ngải Nặc đi đâu vậy?" Minh Thù chống tay lên bàn hỏi.
"... Không biết." Sao hắn biết Ngải Nặc đi đâu, người này cũng không quan trọng.
Hắn chỉ biết tối hôm cuối cùng Ngải Đại Đầu đi khắp nơi tìm Ngải Nặc, còn nói bóng nói gió bọn hắn bắt cóc Ngải Nặc.
Minh Thù “bộp” một cái vỗ lên bàn, Sơn Âm lui về phía sau một bước.
Sao cảm giác vực chủ có hơi đáng sợ vậy?
Minh Thù khí thế hung hăng tìm Kỷ Niên.
"Vợ." Chàng trai nhanh chóng trở thành chú chó nhỏ, chỉ thiếu điều vẫy vẫy đuôi chờ được nâng niu.
Minh Thù đóng sầm cửa khoang.
Lòng Kỷ Niên đập liên hồi, không đúng không đúng khí thế kia không đúng...
Hắn từ trên ghế đứng lên, chưa đứng vững đã bị Minh Thù đẩy trở về.
Kỷ Niên chật vật ngã xuống cái ghế rộng.
"Vợ... Ôi... " Kỷ Niên bị chặn miệng, có một bàn tay lạnh lẽo đè vai hắn thân thể Kỷ Niên cứng ngắc.
Cô chủ động như vậy... nhất định có bẫy!
Quanh đầu Kỷ Niên đều là dấu hiệu cảnh báo đỏ rực.
Cảnh báo biến mất dần dần chỉ còn lại sự trống rỗng, cổ họng thỉnh thoảng phát ra âm thanh.
Hắn muốn giành lại chủ quyền lại bị Minh Thù ấn trở về.
Quần áo bị kéo ra môi Minh Thù rơi vào trên cổ hắn, qua đến đến xương quai xanh, phảng phất có ngọn lửa đang thiêu đốt, tay chân khắp người có dòng điện đang chảy, xông thẳng xuống bụng dưới.
Kỷ Niên ngửa đầu tiếng thở dốc yếu ớt, tay cầm chặt cái ghế, da thịt trắng nõn nổi lên những đốt nhàn nhạt.
Đôi bàn tay mát mẻ, từng chút từng chút cởi những cái cúc áo của hắn.
Quần áo trên người Kỷ Niên lột sạch sẽ, trên người như nhẹ bẫng, Minh Thù đứng dậy ôm lấy quần áo trên đất xoay người rời đi...
Đi rồi?
"Vợ..."
Minh Thù quay đầu mỉm cười: “Tự kiểm điểm thật tốt.”
Kỷ Niên: “...” Kiểm điểm cái gì?
Đốt lửa rồi chạy à, đạo đức gì vậy?
Cô có bản lĩnh thì quay về cho lão tử!
Lão tử không đánh chết cô!
Kỷ Niên trơ mắt nhìn cửa khoang khép lại, đây không phải là chỗ hắn ở, không có quần áo của hắn không thể đi ra ngoài được.
Kỷ Niên ngồi trên ghế.
Rốt cuộc cô muốn lão tử kiểm điểm cái gì?
Chẳng lẽ cô phát hiện đêm qua hắn lén bò lên giường?
Nhưng hắn không làm gì cả...
-
Vì sai lầm của Ngải Đại Đầu mà tinh vực Hoa Hạ rơi vào thế thất bại.
Bên kia phái người tới đàm phán với Minh Thù.
Minh Thù rất dễ nói chuyện, chỉ cần mẫu tinh của bọn họ.
"Tây Dạng vực chủ, mỗi mẫu tinh của tinh vực đều có tính lịch sử, cô yêu cầu như vậy thật sự hơi quá đáng." Sắc mặt người đàm phán không tốt lắm: "Tinh cầu khác cô có thể tùy tiện chọn, mẫu tinh thì không được."
"Tôi chỉ muốn nó."
Người đàm phán: “...” Mẫu tinh của bọn họ đã không còn một chút tác dụng nào, không có tài nguyên, cũng không thể sinh tồn trên đó lâu được.
Có biết bao nhiêu tinh cầu có nguồn năng lượng dồi dào, sao cô cứ khăng khăng muốn tinh cầu kia vậy?
Muốn vũ nhục bọn họ sao?
"Tây Dạng vực chủ..."
"Nếu mọi người không đồng ý, tôi cảm thấy không có gì có thể thảo luận tiếp, tiếp tục đánh đi dù sao đánh thắng thì nó cũng là của tôi." Minh Thù cười vô cùng ngọt ngào.
Ngươi đàm phán phun ra máu.
Chuyện này hắn không thể quyết định được, phải hỏi tinh chủ mới được.
Hiện tại các đại tinh vực đã không phản kháng, Kỷ Cảnh bị phái tới cũng đã bị người ta đưa xác lạnh trở về, Ngải Đại Đầu cũng đánh thua mấy trận, đánh sao nữa đây?
Mẫu tinh kia có thể làm sao, không cho chẳng lẽ chờ đấy cô đánh tới?
Cuối cùng thương lượng xong, chịu đựng sự bất mãn giao mẫu tinh cho Minh Thù.
Nhận được đồ ăn vặt... không phải, Minh Thù nhận được địa cầu rất vui vẻ, kêu người tiễn bọn họ trở về.
Nhưng ở trong lòng của đối phương đó chính là uy hiếp.