"Hạng nhất kỳ thi trung học năm nay học lớp chúng ta đó."
"Thật hay giả?"
"Tôi mới vừa nghe thầy nói..."
"Tôi nghe nói Lê Nhạc này từ nông thôn đến..."
Ngày đầu tiên khai giảng, Minh Thù vừa vào phòng học thì nghe có người đang thảo luận về hạng nhất Lê Nhạc.
Lúc gần vào học, Minh Thù ôm sách vở từ từ bước vào phòng học.
Lớp học không có chỗ ngồi cũng không có chỗ đựng đồ, chỉ còn hàng thứ hai từ dưới đếm lên.
Trùng hợp là Lê Nhạc ngồi bên cạnh.
Phía sau Minh Thù là Diệp Tây Phong, bốn phía đều là đồng bọn của Diệp Tây Phong.
Trong lớp có vài người cũng từ sơ trung lên, quen biết Diệp Tây Phong, những người không quen thì được những bạn khác giới thiệu, cuối cùng cũng quen biết với Diệp Tây Phong.
Nhưng về Minh Thù người luôn được đám người này vây quanh thì bọn họ không biết gì cả.
Thấy đám người Diệp Tây Phong như vậy, gia thế chắc cũng không đơn giản.
Lê Nhạc không ngờ mình có thể học chung lớp với Minh Thù, không biết nên chào hỏi hay không.
Cuối cùng cũng không có chào hỏi chỉ ngồi ở chỗ đó.
Chủ nhiệm lớp là một phụ nữ tuổi khá trẻ, mặc một chiếc đầm liền thịnh hành, cột tóc đuôi ngựa nhìn qua rất dễ gần.
"Các em học sinh, từ hôm nay trở đi tôi là chủ nhiệm lớp của các em, ba năm này hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ, cũng hy vọng có thể dạy cho các em những kiến thức có ích..."
Chủ nhiệm lớp không nói nhiều, giới thiệu xong bản thân kêu mọi người tự giới thiệu.
Từ hàng thứ nhất bắt đầu.
Có thể học ở trường này hoặc là trong nhà có tiền, hoặc là thành tích vô cùng tốt nhưng gia cảnh bình thường hoặc nghèo khó.
Cho nên sau khi các học sinh tự giới thiệu xong, lớp học chia làm hai phe... không đúng, ba phe.
Đám người Diệp Tây Phong và những người giàu có trong lớp là một phe.
Sau khi trở về thành phố, Giản Thư còn nghiêm hơn lúc ở trong thôn, nếu không phải là bà Giản len lén mua đồ ăn vặt cho cô, cô đã chết đói lâu rồi.
"Ừm... Gần đây có gì ngon?"
Diệp Tây Phong đạp tên bên cạnh một cái.
Tên này ôm đầu: "Chỗ nào vui thì tôi biết chứ chỗ nào ăn ngon sao tôi biết được, đám nữ sinh kia chắc biết."
"Tan học đi hỏi dùm tôi một chút."
Tên này muốn hỏi tại sao, vừa ngay gặp phải ánh mắt đang cười của Minh Thù, tên này lập tức cúi chào: "Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ."
Tên này rất nhanh có một loạt các quán ăn ngon từ đám nữ sinh.
-
Lê Nhạc chỉ trong vòng một tuần ngắn ngủi ở trường học, thành công trở thành cái đinh trong mắt của mọi người rất có phong thái của nữ chính.
Sách bị người ta vẽ bậy lên, chỗ ngồi bỏ đầy vật kỳ quái, bị người ta cố ý thông báo thay đổi thời khoá biểu không có tới đi học, bla bla...
Dù sao những việc này trong kịch bản nữ chính đều phải gặp phải, Lê Nhạc chỉ ngồi đó đón nhận.
Nếu không... làm sao có thể gọi là nữ chính?
Hôm nay tan học, Diệp Tây Phong bị giáo viên gọi lên về tác phong trong truờng học, ngay cả Minh Thù suốt ngày đi chung với Diệp Tây Phong cũng bị gọi vào.
Lúc bọn hắn đi ra, học sinh trong trường đều đã đi hết.
"Em à, chờ anh chút, anh đi lấy xe." Gần đây Diệp Tây Phong tâm huyết dâng trào, chạy xe đạp.
"Tên nhà quê dưới nông thôn kia nói cậu là tên nhà quê cũng khá xem thường cậu, còn dám mách lại với giáo viên, không vừa đâu!"
"Tôi không có báo cho giáo viên, các người bị gọi vào văn phòng không liên quan đến tôi."
"Sao không liên quan? Nếu cậu không mách lẻo tại sao chúng tôi bị gọi vào văn phòng?"
"Các người muốn gì?”
"Thế nào? Hả, tên nhà quê, bài tập hôm nay cậu hãy giúp chúng tôi làm, ngày mai chúng tôi sẽ đến lấy, nếu không cậu coi chừng đấy!"
Mấy nữ sinh từ chỗ rẽ đi qua, thấy có người đứng ở bên ngoài, rõ ràng đã sửng sốt một chút.
"Nhìn cái gì." Nữ sinh dẫn đầu tức giận nói: "Cả ngày theo Diệp Tây Phong, có xấu hổ hay không, đồ trơ trẽn."