Dung Ly chấp hai tay lại phía trước, nắn nắn ngón tay: “Minh chủ hãy thu nhận ta, ta muốn làm việc cho minh chủ, báo đáp minh chủ.”
“Báo đáp ta?”
Minh Thù cười nhẹ một tiếng.
Dung Ly nhìn nàng đang đi tới phía mình, xoay người ngồi ở mép giường, hai tay chống về phía sau: “Làm sao báo đáp? Một chút chuyện nhỏ ngươi cũng làm không được, ta thấy ngươi không phải báo đáp ta, ngươi là đang lãng phí tiền của của phủ minh chủ ta.”
Dung Ly bối rối, móng tay bóp bóp vào giữa khe ngón tay cái và ngon tay trỏ, để lại vô số dấu ngón tay.
Hắn do dự một lát, từ từ đến gần Minh Thù.
Khuỵ đầu gối xuống giường, thân thể nghiêng qua phía Minh Thù.
Hơi thở thiếu niên mát lạnh, trước tiên hắn hôn khóe môi Minh Thù thấy Minh Thù không có phản đối, từ từ ngậm cánh môi nàng.
Nụ hôn của thiếu niên đầy tình cảm lại hơi lo sợ.
Cuối cùng cả người nằm trong lòng Minh Thù như chó con, ngoại trừ gặm cắn nhẹ nhàng cũng không có động tác gì khác.
“Minh chủ đừng đuổi ta đi có được không?” Một lát, hắn dán vào cánh môi Minh Thù, dùng giọng điệu cầu xin nói: “Minh chủ mà đuổi ta đi, ta cũng không còn chỗ nào để đi nữa.”
Minh Thù giữ cánh tay của hắn, đẩy hắn về phía sau, kéo ra khoảng cách giữa hai người: “Cho nên ngươi vì ở lại, có thể bán đứng thân thể?”
“Không... Không phải.” Thiếu niên lắc đầu.
“Vậy ngươi đang làm gì đây?”
“Là... vì là người...” Thiếu niên thấp giọng nói: “Người khác ta sẽ không như vậy.”
Minh Thù buông lỏng ngón tay, choàng qua hông của hắn, ôm lấy hắn: “Vậy ngươi nói cho ta biết, ngươi là ai?”
“Ta...” Thiếu niên nhìn Minh Thù: “Ta nói rồi, ngươi còn đuổi ta đi không?”
“Vậy phải xem thân phận của ngươi có quá phiền phức không.” Minh Thù cười: "Quá phiền phức, ta sẽ không giúp."
Thiếu niên viết lên mặt nỗi thất vọng: “Minh chủ không cần hỏi nữa, ta xin thề sẽ không mang lại phiền phức cho minh chủ.”
Một giây kế tiếp, hắn cầm lấy cánh tay Minh Thù: “Minh chủ đừng đuổi ta đi có được không? Cái gì ta cũng làm được.”
“Làm cái gì cũng được?”
Thiếu niên mạnh mẽ gật đầu.
Minh Thù đột nhiên xoay người, đè hắn dưới thân thể: “Như thế này cũng được?”
Đôi mắt thiếu niên trong suốt, hơi giãy dụa cuối cùng khuất phục, sắc mặt hắn đỏ lên gật đầu.
Chủ động tự tay kéo vạt áo Minh Thù.
Minh Thù sắp bị hắn chọc tức chết rồi, tiểu yêu tinh lần này không còn giữ hình tượng gì nữa.
“Minh chủ, Phi Hổ môn sắp xếp...”
Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Bánh Bao nhìn tình cảnh trong phòng, đứng đơ người ở cửa.
Không khí dường như ngưng lại.
“... Kỳ lạ, sao minh chủ không ở trong phòng, nhất định là đi tìm đầu bếp rồi.” Bánh Bao lẩm bẩm lui ra, đóng cửa phòng lại.
Đóng cửa xong, Bánh Bao vỗ ngực thở dốc.
Ai bảo ngươi không gõ cửa!
Ai bảo ngươi nhanh tay!
Hù chết ta mà.
Lẽ nào đây chính là nguyên nhân minh chủ và Trác công tử hủy hôn ước?
Trong phòng.
Minh Thù đè tay Dung Ly lại, ngăn động tác của hắn, buông hắn ra đứng lên: “Đi hỏi đầu bếp điểm tâm đã làm xong chưa.”
Dung Ly nằm trên giường chớp mắt: “Minh chủ...”
“Làm sao, chút chuyện này cũng không làm được? Muốn ta đưa ngươi lên bàn thờ mà thờ sao?”
Hai người nhìn nhau, Dung Ly cúi đầu xuống nhanh chóng đi vào nhà bếp.
Bánh Bao lắc mình vào phòng.
“Minh chủ... Cái đó...” Ánh mắt Bánh Bao chạy loạn: “Bên Phi Hổ môn sắp xếp ba ngày sau nghị sự với các môn phái, bảo thuộc hạ tới hỏi minh chủ, có ý kiến gì không.”
“Không có.”
“Vậy thuộc hạ đi báo lại.” Bánh Bao lui ra bên ngoài.
“Đứng lại.”
“…” Tiêu rồi.
Bánh Bao quay lại, vuốt vuốt cằm hỏi: “Minh... minh chủ, còn có gì căn dặn?”
“Vừa rồi ngươi đã nhìn thấy gì?”
Bánh Bao đưa tay lên thề: “Thuộc hạ cái gì cũng không thấy.”
Minh Thù cười híp mắt: “Lui xuống đi.”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!