Nàng rót chén khác cho Sở Mính, sau đó ôm ấm trà mà uống.
Không phải đã rót cho ngươi rồi sao, trừng bổn tọa làm cái gì?
Bút lông trong tay Sở Mính gãy đôi, mực nhuộm đen một mảng lớn trên tấu chương.
Hắn muốn gϊếŧ nàng.
Đè nén ý nghĩ đó xuống, hắn hỏi: "Ngươi tên gì?"
Hắn gϊếŧ người chưa bao giờ ghi nhớ tên, nhưng đối với nàng, hắn muốn hiểu rõ thêm một chút.
"Tiểu Thanh."
Trực tiếp cho hắn biết tên nguyên chủ, sợ là sẽ có phiền toái. Cứ dùng cái tên này thì hơn.
Sở Mính đứng dậy. Thân hình cao ráo của hắn tạo cho người khác cảm giác áp bách, nhưng trước mặt Lăng Thanh Huyền, hoàn toàn không có chút lực uy hiếp.
"Gác đêm."
Bỏ lại hai chữ, Sở Mính đi đến bên giường.
Lăng Thanh Huyền bỏ ấm trà xuống. Gác đêm?
【Chính là cung nữ hoặc thái giám gác cho chủ tử nghỉ ngơi á.】
Bổn tọa chiều hắn quá nên hắn hư phải không?
Ngủ một giấc còn phải có người gác?
Lăng Thanh Huyền xoay người, đột nhiên cảm nhận được khí tức của lệnh bài.
Thân phận lệnh bài ở trong phòng này!
Sở Mính cởi áo ngoài, nằm lên giường.
Hắn nhìn qua Lăng Thanh Huyền, phát hiện nàng có chút ngu ngơ, tựa như không hiểu gác đêm là phải làm gì.
Hắn không kiên nhẫn mà lên tiếng nhắc nhở: "Lại đây."
Lăng Thanh Huyền đi tới, hắn vỗ vỗ mép giường, chỉ vào bệ đặt chân: "Ngồi gác ở đây, chớ quấy rầy bổn cung."
Sau đó phân nửa số nến bị tắt đi, chỉ để lại vài ngọn nến leo lắt.
Thở ra một cái, Lăng Thanh Huyền không câu nệ tiểu tiết ngồi ở một bên, âm thầm cảm thụ khí tức của lệnh bài.
Khí tức kia rất gần, dường như chỉ ở ngay bên cạnh.
Nàng lần theo khí tức, phát hiện ở trên người đang nằm trên giường.
Trên người của Sở Mính?
Không đúng. Nếu vậy tại sao bây giờ nàng mới cảm nhận được?
Có lẽ là ở trên giường.
Xác nhận Sở Mính đã ngủ say, nàng mới rón rén bò lên giường.
Giường trong tẩm điện rất lớn, còn rất mềm nữa.
Lăng Thanh Huyền vừa đè lên đã có một chỗ lõm xuống.
Nàng chậm rãi đi lên, thấy Sở Mính nhíu chặt mày, trán toát mồ hôi lạnh.
Hai tay hắn siết chặt thành nắm đấm, gân xanh nổi rõ.