Đột nhiên nghe Tô Vân Đình nhắc tới mẹ, sắc mặt Cảnh Phạm lạnh đi, cổ chân nhất thời đau hơn nhiều.
“Phạm Phạm.” Lúc này, một thanh âm quen thuộc vang lên.
Cảnh Uyên mặc âu phục màu tối từ trên lầu đi xuống, đứng trước mặt cô: “Ăn sáng chưa?”
“Chưa.”
Cảnh Uyên nói: “Vậy vừa vặn, ăn chung đi.”
“Không được.” Cô lắc đầu: “Em còn có việc.”
Sắc mặt Tô Vân Đình khó coi, sắc mặt cô cũng vậy. Không khí cả lầu một ngưng trọng.
Cảnh Uyên là một người thông minh: “Mẹ, vậy con đến công ty ăn sáng.”
Tô Vân Đình nhíu mày: “Cảnh Uyên, con đừng nuông chiều cô ta quá.”
Cảnh Uyên cười nhạt, lặng lẽ nháy mắt với Cảnh Phạm. Cảnh Phạm không nói gì, kéo chân đau đi tới cửa.
Cảnh Uyên cầm chìa khóa xe đi ra.
“Chân em bị gì?” Anh ta đỡ cô, lo lắng hỏi.
“Đừng nói nữa, oan gia ngõ hẹp, xui xẻo tới cực điểm.” Cô lẩm bẩm. Gặp lại Hoắc Cảnh Thành, thật không biết cô nên khóc hay nên cười.
“Đừng lộn xộn.” Cảnh Uyên đỡ cô đứng yên. Ngồi xổm xuống, cuốn ống quần jean cô lên.
Mắt cá chân đã sưng thành bánh bao lộ ra, rơi vào mắt Cảnh Uyên, anh ta nhíu mày chặt hơn: “Đi bệnh viện chưa?”
“Vẫn chưa.”
Cảnh Uyên thử xoa xoa.
“Đau!” Cảnh Phạm đau đến sắp chảy nước mắt, một tay đè vai anh ta, chân đưa ra sau: “Anh, anh nhẹ một chút.”
Ở trước mặt Cảnh Uyên, cô chưa bao giờ cậy mạnh, đau chính là đau.
Cảnh Uyên bất đắc dĩ thở dài: “Đứng yên, đừng nhúc nhích, anh lái xe tới đây.”
Cảnh Uyên lái xe ra, Cảnh Phạm ngồi vào ghế cạnh tài xế. Dọc theo đường đi, mãi cân nhắc mở miệng với Cảnh Uyên thế nào, chờ phục hồi tôn trọng mới phát hiện xe đã dừng trước bệnh viện Nhân Hòa.
“Anh, sao anh chạy tới đây?”
“Bây giờ em quan trọng nhất là kiểm tra chân kỹ chân em.” Cảnh Uyên xuống xe, đi vòng qua, mở cửa ghế cạnh tài xế, đưa tay vòng qua eo cô, đỡ cô xuống xe.