Ba người Trương Đình Đình đưa mắt nhìn nhau, sau đó cười hì hì kéo nhau lên ghế sau ngồi, Trang Nại Nại đành phải ngồi ghế cạnh tài xế.
Khi xe chạy, mấy người phía sau lại bắt đầu xì xào bàn tán. Trang Nại Nại không quan tâm nhưng Tô Cẩm Huy lại tò mò hỏi: “Các em đang nói cái gì thế?”
Trương Đình Đình nhướng mày, nhìn Trang Nại Nại và Tô Cẩm Huy nói: “Bọn em đang bàn về đàn ông và xe.”
Tô Cẩm Huy cười, “Cái này có gì hay mà bàn ghê thế?”
Trương Đình Đình cười nói, “Em có đọc một bài trên mạng, nói xe là cách đàn ông thể hiện mình. Khụ… khụ… xe càng lớn thì... nhu cầu kia càng cao.”
Tô Cẩm Huy nghe xong thì đỏ mặt, cũng vô cùng lúng túng. Dù sao anh cũng sắp ba mươi rồi, tất nhiên có sự khác biệt với đám nhân viên nữ trẻ tuổi như Trương Đình Đình.
“Vừa rồi em còn nói câu nói đó không sai. Anh nhìn xem, xe của ngài Tư to như vậy, nhưng mà… em lại nghe nói, ngài Tư không có cuộc sống về đêm?”
“Ngài Tư chưa cưới vợ mà lại không có cuộc sống về đêm. Cho nên, phương diện kia của ngài ấy có vấn đề.”
Trang Nại Nại nghe xong suýt bị sặc nước miếng.
Tư Chính Đình mà không có cuộc sống về đêm?
“Cũng không nhất định là như vậy, lỡ đâu người ta ‘kim ốc tàng kiều’* thì sao?” Trang Nại Nại lên tiếng.
(*) Kim ốc tàng kiều: Điển tích chuyện tình giữa Trần hoàng hậu và Hán Vũ Đế, ý là nhà vàng cất giấu người đẹp.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!