Chiều nay, Tư Chính Đình phải gặp một khách hàng rất quan trọng, liên quan đến hạng mục mấy trăm triệu của công ty.
Lúc đang bàn đến phần quan trọng, Quý Thần lại nhận được điện thoại của quản gia. Anh ta chỉ do dự một giây rồi liền mở cửa phòng họp đi vào.
“Sorry!” Quý Thần xin lỗi đối phương trước, sau đó mới ghé sát tai Tư Chính Đình, nhỏ giọng nói gì đó. Tư Chính Đình cau mày đứng bật dậy, chẳng nói chẳng rằng xông thẳng ra ngoài. Vì đi hơi nhanh nên ngay cả áo khoác cũng không mang theo, chỉ nhớ cầm theo mỗi khóa xe.
Quý Thần thấy anh như vậy thì khẽ thở dài, giải thích với đối phương vài câu bằng tiếng Anh, sau đó xin lỗi rồi cầm áo khoác của Tư Chính Đình vội vàng đuổi theo.
Lúc anh ta chạy xuống hầm, chiếc Maybach màu xám bạc của Tư Chính Đình đã lao vút như gió qua trước mặt anh ta.
Quý Thần vội vàng chặn xe vệ sĩ lại, nhưng khi họ lái xe ra đường thì đã chẳng thấy bóng dáng xe của Tư Chính Đình đâu nữa.
***
Trang Nại Nại nhất thời tức giận leo lên xe taxi, nhưng càng đến gần sân bay, lòng cô lại càng trở nên hoảng loạn.
Cô đã lớn thế này rồi nhưng vẫn chưa từng ra nước ngoài lần nào. Tuy trong năm năm qua cô làm công ở khắp nơi, cũng coi như đã ma sát với xã hội, nhưng nếu nói ra nước ngoài thì cô vẫn hơi hốt hoảng.
Lúc đến sân bay, thậm chí là đứng trước quầy vé rồi, cô vẫn không biết phải đi đâu.
Cô đã hỏi Cố Đức Thọ, biết mẹ bị đưa đến một viện an dưỡng tên là Medray ở bang Kentucky. Về phần còn lại thì cô không biết gì nữa, thậm chí còn chẳng biết muốn đến bang Kentucky thì phải đi như thế nào.
Lúc này, cảm giác mờ mịt khôn cùng dâng lên từ tận sâu trong lòng Trang Nại Nại. Cô đứng trong sân bay người đến kẻ đi, chẳng biết phải đi đâu.
Nhân viên làm việc trong sân bay đi tới đi lui bên cạnh, cũng có những đoàn khách đi qua, chỉ có mình cô đứng trước quầy cả nửa tiếng mà vẫn không biết phải làm thế nào.
Cho đến khi một nhân viên không nhìn nổi nữa, đi đến hỏi: “Thưa cô, xin hỏi tôi có thể giúp gì không?”