TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Ngày xuân đẹp lành, Âm Cố mang hai người Hỉ Mi và Ly Ly ra ngoài chơi cả một ngày. Khi trở về là Âm Cố ôm Ly Ly. Ly Ly chơi đến mệt, nửa đường đã ngủ. Nửa đêm hôm đó, Hỉ Mi bắt đầu ho. Do lúc thả diều đầy gió, nàng chạy đến đổ mồ hôi, dính đầy xiêm y nên đã bị cảm. Âm Cố khoác áo cầm đèn. Chỉ thấy sắc mặt Hỉ Mi dưới ánh đèn ửng đỏ, Âm Cố vừa chạm vào quả nhiên nóng hổi.
Lúc đó là canh bốn, Âm Cố xuống giường mặc xiêm y đi ra ngoài nấu thuốc, mà đã Hỉ Mi kéo Âm Cố lại, nhỏ giọng nói.
"Ta chỉ cảm thấy trên người hơi dính mồ hôi thôi, thay xiêm y khác cố gắng ngủ một giấc thì tốt rồi."
Lời này làm tan đi ý niệm ra ngoài của Âm Cố, mà đổi lại đi nấu nước. Nấu nước xong, Âm Cố nâng Hỉ Mi đến dục dũng, cởi xiêm y cho Hỉ Mi.
Hỉ Mi sợ tiếng ho ảnh hưởng đến Ly Ly nằm ngoài bình phong, nên cố nén ho khẽ lại. Lúc này Âm Cố hầu hạ chu toàn, cúi mắt nhìn những động tác cởi xiêm y cho Hỉ Mi của mình, không nói lời nào. Hỉ Mi không khỏi lo sợ, giọng nói cũng khàn khàn đi, cổ họng khá đau, nhỏ giọng nói:
"Có phải ta rất vô dụng hay không?"
Âm Cố đã cởi hết đồ Hỉ Mi, lộ ra dáng người đẫy đà cân xứng. Mỗi ngày đo đạc vòng eo Hỉ Mi là một trong những lạc thú của nàng, nàng không thích Hỉ Mi gầy, ôm vào sẽ không thoải mái. Mà nay mới được đầy đủ một chút, nhưng lại bệnh một hồi như thế này chỉ sợ phải dưỡng thêm. Nàng còn nhớ rõ hồi ở Tú Giang, Hỉ Mi bệnh gần như chỉ còn da với xương, vất vả lắm mới dưỡng lại được.
"Vì sao hỏi vậy?" Âm Cố thấp giọng hỏi, tay thì vắt khăn.
"Mới ra ngoài chơi có một chút đã bệnh." Hỉ Mi chán nản đan tay vào nhau, "Lúc ở trên thuyền cũng vậy, say sóng kinh khủng. Mỗi ngày đều nôn."
Tay Âm Cố dừng một chút, khẽ mĩm cười nói: "Chúng ta không ngồi thuyền, sợ cái gì. Về sau chú ý chút là được rồi, bằng không nàng theo ta luyện võ."
"A. . . Được chứ?" Hỉ Mi trợn to mắt, thậm chí có chút động tâm, nhớ lại cảm giác bay lên nóc nhà.
"Cường thân mà thôi, cũng không có gì không tốt." Âm Cố vỗ tay Hỉ Mi, ý bảo Hỉ Mi xoay lưng lại.
Hỉ Mi nhìn cái màn, thanh âm nhẹ nhàng truyền ra sau lưng:
"Ta thấy thôi quên đi. Người ta nói tập võ là phải tập từ nhỏ, bây giờ ta lớn rồi, bắt đầu luyện cũng không được bao nhiêu hết." Hỉ Mi đã lấy lại chút tinh thần, cũng không ho nữa, "Nhưng mà chờ Ly Ly lớn hơn một chút, nàng dạy nó đi. Có một đứa con trượng nghĩa giang hồ, rất uy phong nha."
Âm Cố nghe mà cười, chuẩn bị áo ngủ khác thay cho Hỉ Mi. Hỉ Mi được chăm kỹ như thế nên không để tâm vào chuyện vụn vặt. Dù vừa rồi u oán bao nhiêu thì giờ cũng đã dời đi chú ý. Dọn dẹp một chút, Âm Cố quay về giường. Mà Hỉ Mi lại dịch ra xa.
"Nếu nhiễm bệnh cho nàng rất phiền toái."
"Sẽ không."
Âm Cố bắt Hỉ Mi ôm vào lòng, sau đó năm ngón tay đan vào nhau. Âm Cố chậm rãi cẩn thận đưa chân khí vào cho Hỉ Mi.
Vốn đầu Hỉ Mi đang ong ong, mà bây giờ đã nhẹ nhàng khoan khoái, dựa vào Âm Cố thây ấm áp hẳn lên, mí mắt từ từ sập xuống, cuối cùng nghiêng đầu ngủ trên vai Âm Cố.
Ngày hôm sau, khi Hỉ Mi tỉnh lại thì nhìn thấy một lớn một nhỏ ở bên giường nhìn nàng. Đột nhiên nàng cảm thấy thật hạnh phúc thật thỏa mãn. Vì thế mà kích động hốc mắt ươn ướt. Nàng ngượng ngùng, vội vàng trở mình để che lấp.
"Sao vậy, có chỗ nào không thoải mái à?"
Âm Cố vẫn chờ Hỉ Mi tỉnh lại, mọi động tĩnh của Hỉ Mi nàng đều thấy tất cả, dĩ nhiên cũng thấy nước mắt sắp rớt ra kia.
"Không có." Hỉ Mi lau lệ, sau đó xoay người lại, "Tối qua nàng ngủ không ngon đúng không?"
Âm Cố sờ trán Hỉ Mi, quả nhiên không nóng nữa. Âm Cố quay đầu: "Ly Nhi."
Hôm nay Ly Ly thức dậy là được Âm Cố rửa mặt mặc xiêm y cho nó. Mọi ngày đều là Hỉ Mi lo, nên hôm nay nó cũng không thoải mái, ủy khuất muốn tìm mẹ. Âm Cố lo cho Ly Ly xong cũng nghiêm túc nói nó biết mẹ đang bệnh, hôm nay không được quấn quít mẹ, đợi lát nữa mẹ tỉnh, phải nói mình ngoan.
Có lẽ Âm Cố đã đánh giá cao năng lực biểu đạt của đứa trẻ chưa đến hai tuổi, nên nàng dạy Ly Ly rất nhiều. Hiện tại bị Âm Cố gọi, Ly Ly phát run, nhưng lại rõ ràng nói được một chữ "Ngoan".
Hỉ Mi nghe mà cười thật tươi, vươn ra sờ Ly Ly đang khoát tay lên mép giường: "Ừ, mẹ sẽ ngoan. Ly Ly cũng phải ngoan nghe lời dì nha."
Được rồi, Âm Cố thầm nghĩ, tuy rằng ý chính không phải thế này, nhưng Hỉ Mi đã cười. Hơn nữa nhìn tinh thần cũng không tồi.
"Ta ra ngoài bốc thuốc, dùng một chút sẽ tốt hơn." Âm Cố dứt lời thì xách cái ghế lại đưa Ly Ly lên ngồi, bởi vì Hỉ Mi không chịu để nó lên giường, sợ lây bệnh cho nó.
"Trông mẹ, biết không?" Âm Cố sờ đầu Ly Ly, sau đó bước đi.
Vốn Âm Cố muốn tìm một hiệu thuốc để hành nghề, cho nên thường ngày cũng có lưu tâm. Chỉ trong chốc lát nàng đã tìm được một hiệu thuốc tên là 'Diệp Tri Đường', nhưng nó chưa mở cửa.
Bạn đang đọc bộ truyện Hỉ Tương Cố tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Hỉ Tương Cố, truyện Hỉ Tương Cố , đọc truyện Hỉ Tương Cố full , Hỉ Tương Cố full , Hỉ Tương Cố chương mới