TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Bài phát biểu kéo dài năm phút gần một ngàn chữ, nếu Diệp Ngữ Thần bỏ tiền ra tìm người viết thay, vậy cho Vũ Tu tham khảo một chút cũng không sao.
Nhưng bản thảo này anh viết gần hai tiếng, niềm tự hào về trường của anh tràn ngập giữa những dòng chữ, sau khi đọc ra nhất định sẽ bị bọn Đỗ Thụy cười nhạo, còn phải nói dối bản thảo này là mình tìm người viết thay.
Cho Vũ Tu tham khảo?
Đánh chết cũng không thể.
Sau khi rời khỏi văn phòng viện trưởng, Diệp Ngữ Thần không còn tâm tư đi chơi bóng nữa, vừa xách túi thể thao đi về ký túc xá, vừa lấy điện thoại ra lướt Tieba của trường.
Đúng như dự đoán, chuyện Vũ Tu tới báo danh được bàn tán rất nhiều, ban đầu hình ảnh còn rất mờ, vừa nhìn Diệp Ngữ Thần đã biết là dùng điện thoại chụp lén, nhưng càng về sau, hình ảnh sắc nét đến nỗi ngay cả Vũ Tu có mấy sợi lông mi cũng đếm được, rõ ràng là có người dùng máy ảnh chuyên nghiệp.
Diệp Ngữ Thần xem, không khỏi đi chậm lại, trong lòng nói thầm.
Chuyện gì xảy ra với người này vậy?
Sao đẹp trai đến mức đáng ghét như vậy.
Vì tập trung nhìn điện thoại, Diệp Ngữ Thần va phải hai cô gái ở ngã tư cũng không nhìn đường.
Hai người kia ngẩng đầu lên, nhìn thấy là Diệp Ngữ Thần, hai mắt sáng lên, hưng phấn chào hỏi: "Chào đàn anh!"
Diệp Ngữ Thần hoàn toàn không biết các cô, nhưng rất nhiều người trong trường đều biết anh là sinh viên năm ba khoa biểu diễn, vì vậy chỉ cần là đàn em khóa dưới, khi gặp anh đều sẽ gọi anh là "đàn anh".
"Chào các em." Diệp Ngữ Thần gật đầu, hơi giãn khoảng cách, tiếp tục đi về phía ký túc xá.
Hai cô gái kia cũng đi cùng hướng với anh, vừa đi vừa nhìn xung quanh.
"Chắc là Vũ Tu báo danh xong rồi đi? Sao không thấy người."
"Lúc này, có thể là đang ở ký túc xá bên kia, đi qua xem thử đi."
Nghe vậy, lại nghĩ tới vừa rồi con đường kín đến nước chảy không thông, Diệp Ngữ Thần đột nhiên đứng lại, từ bỏ ý định trở về ký túc xá.
Bây giờ, anh cực kỳ không muốn gặp cái người họ Vũ kia.
Cuối tuần này, cũng không có sự sắp xếp nào khác, Diệp Ngữ Thần đổi hướng, đi đến tòa nhà tập diễn cách đó không xa.
Khi thời tiết tốt, bức tường kính của tòa nhà này sẽ có màu xanh da trời, còn có thể phản chiếu những đám mây. Bởi vì cuối tuần không có lớp, phòng tập cần phải hẹn trước mới có thể sử dụng, bởi vậy so với khuôn viên trường người đến người đi, thì tòa nhà tập diễn thanh tịnh hơn rất nhiều.
Diệp Ngữ Thần đi tới phòng 404, một phòng tập rộng rãi. Anh cũng chưa có hẹn trước, nhưng thân là "giai cấp đặc quyền" trong trường, anh có mật mã ra vào của phòng tập này, bởi vậy chỉ cần chỗ này không bị người khác chiếm, anh đều có thể đến giết thời gian.
Đi giày bóng rổ thật sự có chút bất tiện, Diệp Ngữ Thần cởi giầy đá sang một bên, sau đó gác chân phải lên bệ cửa sổ, vừa ép chân vừa nhàm chán lướt Weibo.
Vũ Tu đến văn phòng của trường báo danh quả nhiên lại lên hot search, còn lên hẳn ba cái.
Diệp Ngữ Thần phiền lòng, dứt khoát cất điện thoại vào trong túi.
Anh luyện múa hiện đại từ nhỏ đến lớn, cũng không có vì đăng ký chuyên ngành diễn xuất mà xao nhãng, sau khi ép chân xong, anh lại xoay người, nhấc chân sau lên bệ cửa sổ.
Mà lúc này, một người đeo khẩu trang màu đen đẩy cửa đi vào.
Diệp Ngữ Thần dừng động tác hạ thấp eo, lập tức nhíu mày.
Lại là Vũ Tu.
Sao người này bám dai như đỉa thế?
Vũ Tu đi dạo trong tòa nhà rất lâu, cũng không biết cuối tuần sử dụng phòng tập cần phải hẹn trước.
Hắn vốn tưởng cuối cùng cũng tìm được một phòng trống có thể mở ra, kết quả đẩy cửa vào một nửa, liền phát hiện bên trong có người.
Hắn vô thức muốn rời đi, nhưng người trong phòng lại lên tiếng chào hỏi hắn: "Ồ, đây không phải là đại minh tinh sao?"
Người kia mặc áo ba lỗ thể thao để lộ hai cánh tay mảnh khảnh, chân trái gác phía sau bệ cửa sổ với độ khó cao, nhưng dáng người lại vững như núi Thái Sơn, chân phải phụ trách chống đỡ hiện ra đường cong cơ bắp.
"Anh đang luyện múa à?" Vũ Tu đi tới buông tay nắm cửa ra.
Cánh cửa phòng tập tự động trở về vị trí cũ, ngăn cách không gian ngoài cửa.
Diệp Ngữ Thần không khỏi có chút kỳ quái, anh thật sự không nghĩ tới Vũ Tu sẽ chủ động nói chuyện với anh.
Câu "đại minh tinh" kia rõ ràng là đang châm chọc hắn, sao Vũ Tu ngốc nghếch không nghe ra chứ?
"Cậu từng thấy người ta mặc đồ thể thao luyện múa bao giờ chưa?" Diệp Ngữ Thần đi tới đống ghế chỗ để túi rồi ngồi xuống, đi giày bóng rổ vào.
Nhưng anh không ngờ tới chính là, Vũ Tu đi theo ngồi xuống bên cạnh anh, hơn nữa còn không hề đề phòng tháo khẩu trang xuống.
Bầu không khí nhất thời có chút vi diệu.
Bạn đang đọc bộ truyện Hiệu Ứng Mỏ Neo tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Hiệu Ứng Mỏ Neo, truyện Hiệu Ứng Mỏ Neo , đọc truyện Hiệu Ứng Mỏ Neo full , Hiệu Ứng Mỏ Neo full , Hiệu Ứng Mỏ Neo chương mới