“Chuyện đó không quan trọng.” Lâm Dục Thư nói, “Dù sao anh cũng không thể mua Tấn Tiệp.”
“Nhưng Tấn Tiệp càng không thể mua Vĩnh Tinh.”
Vĩnh Tinh có giá trị thị trường gần 1000 trăm triệu USD, mặc dù bóc mảng ô tô ra thì giá trị ít nhất cũng hơn 600 trăm triệu. Hiện giờ giá trị của Tấn Tiệp chỉ gần bằng 1/2 số đó.
“Các người mới cần Tấn Tiệp hơn.” Lâm Dục Thư lại nhấc lên một báo cáo, “Mấy vấn đề này của Tấn Tiệp cũng có thể có cách khác để giải quyết.”
“Đối với Vĩnh Tinh, Tấn Tiệp chỉ là một lối tắt, có thể đi hoặc không. Đương nhiên, em có cái nhìn của em. Giờ chúng ta nói cái này cũng không để làm gì. Em không cảm thấy vậy sao?”
Lập trường khác nhau, ai cũng không thể thuyết phục đối phương, Tống Khải Minh nói thẳng vào bản chất.
“Vậy anh có ý gì?”
“Từ mai anh thu mua cổ phiếu Tấn Tiệp, xem thị trường phản ứng thế nào. Bên em cũng có thể tham khảo.”
“Ép buộc chúng tôi phải không?” Lâm Dục Thư cau mày, “Thiệu Chấn Đông và Thiệu Chấn Húc đồng ý để anh làm vậy sao?”
“Chỉ cần Thiệu Chấn Húc đồng ý là được. Anh sẽ giao mảng ô tô cho ông ta.”
Lâm Dục Thư không biết Tống Khải Minh và Thiệu Chấn Húc cụ thể thoả thuận thế nào, nhưng chắc chắn ông ta không chịu thiệt.
“Được thôi.” Lâm Dục Thư ngả ra lưng ghế, xa xa nhìn Tống Khải Minh, “Vậy thì khai chiến đi.”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!