“Tô Lật, em có biết anh bắt đầu thích em từ lúc nào không?”
“Em không biết.”
“Em là trẻ mồ côi, khó khăn lắm mới có thể vào được ngành báo chí ở đại học. Lần thứ hai chúng ta gặp nhau cũng chính là khởi đầu của tình yêu anh dành cho em.”
Tôi vẫn nhớ.
Lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau là trong một quán bar, hoàn toàn là do hơi men kích thích.
Lần thứ hai là khi tôi đến một khách sạn tìm bằng chứng, bị bọn họ phát hiện, truy đuổi khắp nơi.
Chính Lâm Yến Thời đã cứu tôi.
Lúc đó tôi còn rất trẻ, không biết khi nào mình sẽ ch.ết vì công việc này.
Vì vậy tôi rất tận hưởng thời gian tươi đẹp ấy, ngoài ra thì tôi cũng rất thích cơ thể của Lâm Yến Thời.
Anh ấy sau khi biết nghề nghiệp của tôi đã hỏi: “Công việc này nguy hiểm lắm, sao em lại làm?”
Lúc đó tôi có ấn tượng tốt về anh ấy lắm.
Anh không thuyết phục tôi như những người khác.
“Cô gái nhỏ, đừng làm những chuyện nguy hiểm như vậy.”
“Em là một cô gái, công việc phóng viên không an toàn với em đâu.”
“Trở thành phóng viên giải trí ấy, đó mới là công việc dành cho em.”
Thay vì những lời như thế, anh lại chân thành hỏi lý do tại sao tôi lại chọn công việc này.
Anh ấy tôn trọng nghề nghiệp của tôi.
“Vì báo chí là tai mắt của nhân dân, nếu phải mạo hiểm thì tại sao không thể là tôi?”
Tôi yêu nghề của mình.
Có lẽ là do tôi luôn cô đơn và không có hy vọng với cuộc sống này.
Tôi thản nhiên nói: "Nếu thật sự gặp nguy hiểm, tôi hy vọng mình được ch.ết một cách xứng đáng."
Lâm Yến Thời nhìn tôi với ánh mắt dịu dàng chưa từng thấy.
“Vậy nếu như những thông tin này không được tiết lộ và những nạn nhân kia không được giải cứu, em có hối hận không?”
“Tô Lật, anh hy vọng cái ch.ết của em là xứng đáng.”
“Cũng mong rằng linh hồn của em sẽ được yên nghỉ.”
12
Sau đó tôi mới biết rằng Lâm Yến Thời đã chuẩn bị tất cả những chuyện này trong bốn năm.
Có lẽ anh ấy đã muốn bỏ cuộc giữa chừng, mặc kệ mọi thứ.
Nhưng vì sự xuất hiện trở lại của tôi đã khiến tinh thần chiến đấu của anh nhen nhóm.
Vậy ra chính tôi là người đã tạo ra tình hình như hiện tại.
Tôi đã trở thành lý do để anh ấy sống tiếp.
Anh ấy từng làm ở ngân hàng đầu tư, rồi lại chuyển sự nghiệp sang lĩnh vực truyền thông, thành lập công ty bằng số tiền tiết kiệm bấy lâu.
Anh có một tài khoản với vô số người hâm mộ.
Ngoài ra còn làm ra được một APP.
Tôi nhìn anh bình tĩnh nhấn phím Enter.
Đoạn video anh ấy quay lại trước đó được lan truyền chóng mặt.
“Tôi dùng thân phận thật của mình để báo cáo chuyện này, bệnh viện Ái Tề, bệnh viện tư nhân thuộc quyền sở hữu của tập đoàn Tề Thịnh đã lợi dụng vị thế của mình để bắt cóc và buôn bán bất hợp pháp các cô gái trẻ chưa đủ tuổi vị thành niên, đồng thời còn thực hiện các hoạt động bất hợp pháp như lấy trứng và ép buộc họ làm gái m.ại d.âm."
“Vương Thịnh, con trai của chủ tịch tập đoàn Tề Thịnh đã mở một hộp đêm ở thành phố A, tụ tập đánh bạc, chơi ma túy cùng đánh nhau, thế lực tà ác này vẫn đang lớn mạnh.”
“Thậm chí tên này còn coi thường luật pháp, tùy ý giết người. Bốn năm trước hầu như tất cả các phóng viên điều tra hiện trường đều bị hắn giết, nhưng vì không có đủ bằng chứng nên kẻ phạm tội này vẫn còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.”
Đính kèm còn có một thông cáo báo chí do tôi viết và rất nhiều ảnh chụp.
Có thể nói là hành động vô nhân tính.
Những bức ảnh ấy do tôi và các đồng nghiệp chụp trong những chuyến xâm nhập vào hang ổ của bọn chúng, tận mắt chứng kiến những cô gái khỏa thân bị giam giữ, chờ đám người đó đưa đến bệnh viện Ái Tề.
Từ lâu nhóm người này đã hình thành chuỗi công nghiệp bất hợp pháp.
Trong ba năm nay, tôi đã nghĩ rằng những thứ này sẽ không được xuất hiện trước mắt thế giới này nữa.
Sau cái ch.ết, tôi đã gần như chấp nhận nó.
Với sức của mình, tôi không thể nhổ bỏ nó đi được.
Tôi quan tâm đến những người vô tội đó, nhưng tôi cũng biết mình nhỏ bé như thế nào.
Vương Thịnh chỉ đạo Vương Việt giết chúng tôi, còn hắn ta tận hưởng sự vinh quang và giàu có từ nguồn lợi phi pháp mang lại.
Làm sao mà không ghét cho được?
Nhưng tôi muốn người mình yêu được sống tốt.
Vậy mà Lâm Yến Thời lại không nguyện ý.
Những người hâm mộ tài khoản của anh ấy rất mạnh.
Chỉ trong nửa tiếng đã đẩy chuyện này lên top hot search, khiến cho dư luận vô cùng phẫn nộ.
Anh ấy biết cách tận dụng dư luận tốt hơn tôi nhiều.
Bốn năm trước khi tôi đưa những bằng chứng này cho tổng biên tập quen thuộc thì bị từ chối vì vụ việc này quá lớn.
Vậy nên tôi đã sử dụng tài khoản của mình để đăng nhưng cuối cùng lại bị xóa.
Vì vô tình để lộ vị trí của bản thân, tôi đã bị bắt và tra tấn trước khi bị đánh chết.
Nhưng hiện tại, bởi vì tính nghiêm trọng của sự việc, rất nhiều phương tiện truyền thông đã không còn im lặng nữa mà đã lên tiếng về việc này.
Công chúng kiến nghị điều tra kỹ lưỡng tập đoàn Tề Thịnh.
Cuối cùng tôi cũng nhận ra rằng đã không còn đường nào để quay lại nữa.
13
Sức mạnh của một người là rất nhỏ.
Trong vài tháng sau đó, Lâm Yến Thời liên tục chấp nhận các cuộc phỏng vấn, sao lưu bằng chứng và giao nộp cho cảnh sát.