"Ai mà không có vài câu chuyện muốn giữ bí mật đâu. Không quan trọng."
"Nhưng em muốn hỏi. Chẳng nhẽ chị cứ như vậy định cùng em chia tay sao?"
Thu Giang Lãnh nhìn cô.
Ánh mắt cô ấy hoảng loạn. Môi cô ấy không có sắc khí, nhợt nhạt vô cùng.
"Chị không biết."
Thu Giang Lãnh lắc đầu.
Từ khi nhận được tin nhắn của Tôn Giai Hằng cô đến cơm cũng ăn không ngon, ngủ cũng ngủ không được. Cả người cảm thấy kinh tởm buồn nôn lại sợ hãi mọi chuyện sẽ bị Hoa Lạc Giản biết.
Nếu chuyện này không nghiêm trọng, Thu Giang Lãnh đã không đến mức ưu phiền quá độ mà đổ bệnh trong đêm.
"Đừng lo, Tôn Giai Hằng tuy rằng cẩn thận nhưng người bên em năng lực rất cao. Ảnh cùng video đều xóa rồi."
Hoa Lạc Giản nghiêng người về phía trước, đưa tay ôm lấy mặt cô, nhẹ giọng nói:
"Em sẽ không để hắn đông sơn tái khởi đâu."
Thu Giang Lãnh nhìn vào đôi mắt của Hoa Lạc Giản, nhìn rất lâu rồi khẽ gật đầu.
Cô nhớ lại đêm hôm trước khi sợ hãi, lo lắng cùng ớn lạnh bao phủ lấy cô. Cô có một loại cảm giác bản thân mình đầy vết tàn ố trong khi Hoa Lạc Giản quá mức sạch sẽ.
Cô không muốn mất cô ấy, cũng không muốn đoạn quá khứ rối loạn kia có một ngày nhìn thấy ánh sáng.
Nếu như Hoa Lạc Giản thấy được những hình ảnh cô cùng người khác lên giường, cô không dám tưởng tưởng bản thân mình sẽ phải làm sao nữa.
Nhưng Hoa Lạc Giản không có thay đổi.
Cô ấy nhìn cô vẫn giống như trước khi, chỉ là nhiều vài phần thương tiếc.
Đầu ngón tay của cô ấy mơn trớn trên khuôn mặt cô, giọng nói cô ấy trở nên thật nhẹ.
"Em biết bí mật của chị nên em cũng kể cho chị nghe một chuyện của em."
"Thực ra, em còn một người bác, người này cũng họ Hoa."
Thu Giang Lãnh luôn nghĩ Hoa gia chỉ còn mình Hoa Lạc Giản. Đột ngột nghe thấy cô ấy nói mình còn một người bác, không khỏi cảm thấy tò mò.
"Y là kết quả của mối tình ngoài luồng giữa ông nội em và một ca sĩ."
"Đối với một gia đình truyền thống như Hoa gia, ngoại tình thực sự là một vết nhơ. Tổ phụ đượng nhiên không đồng ý để đứa cháu nguồn gốc không thanh bạch nhận tổ quy tông. Quan hệ giữa các đời trong nhà em cũng không yên bình."
"Khi mọi người trong gia đình em gặp nạn, hắn ta liền chờ không kịp muốn thâu tóm Hoa gia."
Thu Giang Lãnh chăm chú nghe cô nói. Thấy cô dừng lại thì lập tức hỏi:
"Sau đó đâu?"
Hoa Lạc Giản nhìn đôi mắt cô ấy tràn ngập hiếu kì, cố tính làm khó nói:
"Chị nghĩ sau đó sẽ xảy ra chuyện gì?"
"Chị nào có biết."
"Có thể đoán mà."
"Không muốn đoán."
Hoa Lạc Giản thấy cô hơi dỗi, cũng không trêu cô nữa, nói:
"Sau đó, đương nhiên là bị em nhục nhã một hồi. Y còn không biết là em đã theo anh trai em học kinh doanh được nhiều năm, cảm thấy em tuổi nhỏ dễ bắt nạt. Ngu ngốc đến mức em đều cảm thấy hắn không phải là họ Hoa."
Thu Giang Lãnh nhận được kết quả mình muốn, thỏa mãn gật đầu.
"Nên là như thế."
"Giang Lãnh..."
"Ân?"
"Lần sau có chuyện cùng em nói. Em thay chị giải quyết."
"Tin tưởng em."
Mãi cho đến một khoảng thời gian sau, Thu Giang Lãnh mới biết Tôn Giai Hằng gặp chuyện gì. Nhưng trong tiềm thức mình, cô hết sức tin tưởng Hoa Lạc Giản, nên cô gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!