Cật Hảo sợ tái mặt, run rẩy quay sang níu lấy Hát Hảo.
"Chắc không phải nương nương của chúng ta bị trúng tà đấy chứ?"
"Hoàng thượng."
"Đúng đúng đúng, Hoàng thượng, để ta đi tìm......" Cật Hảo đang định nói đi tìm Hoàng thượng thì vừa quay đầu đã thấy Hoàng thượng xuất quỷ nhập thần đứng ở cửa.
"Hoàng thượng vạn tuế!"
Cật Hảo giật nảy mình, suýt nữa té chúi nhủi.
Đây là Hoàng đế gì thế, thuộc hạ không báo được một tiếng sao?
Tống Bảo cũng nghe Cật Hảo nói Hoàng thượng giá lâm nên hấp tấp đứng dậy, trên tay còn bưng gà quay, vội vàng hành lễ.
"Tham kiến bệ hạ......" Tống Bảo nghe Đường Cảnh Hạo cho mình bình thân thì vội đứng dậy, ai ngờ dạ dày cuộn lên, trong lòng giật thót, thế là trực tiếp "Ọe!" tại chỗ.
Tống Bảo vô thức che miệng nhưng ngửi tay mình dầu mỡ lại càng buồn nôn hơn, ngay cả nước chua cũng nôn ra.
"Bệ hạ ọe...... Thần ọe ọe ọe!"
Thôi thôi, Tống Bảo ngậm miệng đây.
Ngậm miệng cũng không được thì nôn ra đi.
Huhu, dạ dày khó chịu quá.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!