Yến Vân Đình ngẩn ra, hai mắt buồn bã. Hai tháng hơn, có thai hơn hai tháng, cốt nhục trong bụng Bùi Anh quả thực là của Yến Triều? Trong điện một mảnh yên tĩnh. Lúc này Tống An run run rẩy rẩy tiến lên đem viện đầu Thái Y Viện đỡ lên, móc ra khăn tay trong lòng ngực, xoa xoa mồ hôi lạnh toát ra trên trán: "Còn thỉnh cầu Trương thái y nhanh nhanh làm điện hạ tỉnh lại." Trương Khác còn đang run rẩy, hắn cầm một cây ngân châm đâm vào huyệt đạo ở trên cổ tay Bùi Anh. Đau nhức truyền tới, Bùi Anh nhíu chặt chân mày, trằn trọc kêu đau, sắc mặt cũng trắng bệch. Trên trán Bùi Anh mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, giãy giụa cố gắng mở ra hai mắt. Bị mồ hôi cùng đau đớn rửa sạch qua, hai tròng mắt càng thêm sâu thẳm. Y đỡ tay Tống An, chậm rãi ngồi dậy, sau khi ho khan hai tiếng, ánh mắt hắn dừng lại ở trên người Lĩnh Nam vương Yến Húc tay dính đầy máu tươi.
" Làm phiền Vân Huy tướng quân" Y khàn khàn mở miệng, thanh âm vốn không lớn, ở trong điện yên tĩnh lại có thể nghe đến rõ ràng. Yến Vân Đình đem Minh Tâm tra vào vỏ, chắp tay khom người nói: " Nguyện nghe theo lệnh của điện hạ." Trên mặt Bùi Anh nước mắt đã cạn, ánh mắt khi nhìn xuống mọi người mang một chút lạnh lẽo, tay của y vẫn luôn đặt lên trên bụng nhỏ, tựa như cực kỳ mệt mỏi: " Lĩnh Nam vương Yến Húc, trước mặt tiên đế bất kính, ý đồ mưu hại cướp ngôi vị hoàng đế..."
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!