Bùi Anh mệt mỏi, lúc trước ở Dưỡng Đức Điện hầu bệnh nhiều ngày, mới vừa rồi lại phải diễn một hồi tuồng. Cho tới canh giờ này, đôi mắt của y có chút không mở ra được. Những người còn lại trong Dưỡng Đức Điện cũng đều mỏi mệt không chịu nổi, mấy lão đại thần lớn tuổi chút đều phải dựa vào đồng liêu bên cạnh nâng đỡ mới có thể miễn cưỡng đứng vững vàng. Bùi Anh xoa xoa chóp mũi, thanh âm có chút tắt tiếng: " Cũng đã trễ thế này, các vị ái khanh trên đường hồi phủ nhớ phải cẩn thận một chút, ta phái thủ vệ đưa các vị trở về. Những gì ta đã nói đêm nay, các vị vẫn nên suy nghĩ kỹ lưỡng mới tốt." Lời này của y bên ngoài nói là hộ tống, kỳ thật so với giam giữ có cái gì khác biệt? Người trong Dưỡng Đức Điện dần dần vơi đi, chỉ còn lại một mình Yến Vân Đình, Tống An cực kì có mắt nhìn, bảo cung nhân còn lại cùng lui xuống. Yến Vân Đình nhấc chân tiến lên, rũ mắt lẳng lặng nhìn Bùi Anh, trên mặt không nhìn ra là đang giận hay đang vui: " Vì sao không nói cho ta ngươi mang thai?" Bùi Anh dựa vào ghế tựa nghỉ ngơi, tay nhẹ nhàng để trên bụng nhỏ, từng đốt ngón tay tinh tế thon dài, sau một lúc mới khẽ mở miệng: " Ta sợ nói ra, ngươi sẽ trách ta."
Y thoáng mở mắt, Yến Vân Đình nhìn y liền ngẩn người trong chốc lát. Làn da Bùi Anh tuyết trắng, khóe mắt lại đỏ hoe, ẩn ẩn còn có một chút nước. Bùi Anh ngồi dậy, ôm chặt eo Yến Vân Đình, đem mặt dựa vào: " Ta cùng với Yến Triều kia không tình không nghĩa, chỉ là hài nhi của ta... Nguyên Huy, ta đã từng mất đi một hài tử, thực sự không chịu nổi lần thứ hai đâu.." Năm ngón tay Yến Vân Đình khẽ xuyên qua mái tóc dài thấm lạnh của y, cuối cùng chậm rãi cong lưng, ở trên trán y hạ xuống một nụ hôn. Hắn ngồi trên ghế dài, đem Bùi Anh ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng hôn lên thái dương thơm mùi hoa lan: " Ta đương nhiên biết nỗi khổ của người, giữ lại đứa nhỏ này đối với ngươi chỉ có lợi không có hại. Ta chỉ là lo lắng cho thân thể của ngươi, ngươi chưa từng nói cho ta biết, chuyện sinh non hài tử năm đó rốt cuộc là như thế nào?" Năm 17 tuổi, Bùi Anh gả cho thiên tử Trần Quốc, trở thành chủ tử thứ hai trong cung. Nhập cung chỉ mới hai tháng liền truyền đến tin vui, đó là đích trưởng tử của Yến Triều. Khắp thiên hạ đều chăm chú nhìn vào trên bụng Bùi Anh. Võ Đế ít con nối dõi, dưới gối có 3 nhi tử, nhưng thành Càn Nguyên cũng chỉ có hai người. Tất cả mọi người đều hy vọng Bùi hoàng hậu sinh hạ một vị hoàng tử Càn Nguyên. Chỉ là ngày vui chẳng thể kéo dài, Hoàng hậu còn nhỏ, có thai khi vóc người còn chưa hoàn toàn phát triển. Hầu hết thời gian mang thai đều phải nằm trên giường tĩnh dưỡng. Ngày ấy Bùi Anh ở dưới hành lang ngắm mưa, cung nữ trong Thuần Ninh điện đang quét nhà không cẩn thận đánh vỡ một cái bình lưu ly, hoảng sợ chấn kinh, Hoàng hậu lập tức đau bụng khó nhịn, khi thái y tới đã thấy chảy máu. Tuy Thái y viện đã dốc hết sở học cả đời, nhưng vẫn không thể giữ được long tử trong bụng Hoàng hậu. Bùi Anh trằn trọc giãy giụa suốt hai ngày một đêm, mới sinh hạ một cái nam hài.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!