Quý Ngữ Hàm nổi giận, "Ngươi ấn cái gì, ấn khi nào!"
"Tối hôm qua sau khi ngươi ngủ thì ấn."
Đoan Mộc Ly cũng không để ý đến nàng nổi giận đùng đùng, vẫn đang cười thực ôn hòa, như cũ "Như vậy ai ai cũng đều biết ngươi là của ta, không ai dám khi dễ ngươi."
"..."
Cái gì "Ngươi là của ta", nói lời ái muội như vậy là ý gì chứ?
Nhưng mà xem ra hôm nay là con dấu màu vàng này cứu nàng, bằng không nàng có thể đã bị khối băng nam nhân bóp chết.
Nghĩ như vậy, Quý Ngữ Hàm cũng không tức giận.
Nhưng mà nàng xem chính mình bên trong gương, vẫn là vô cùng buồn bực.
May mắn là màu vàng, không phải màu xanh, bằng không càng nhìn càng giống như cái dấu trên thịt heo đã qua kiểm dịch...
Hu hu, thật bi phẫn, thật ai oán.
Đoan Mộc Ly cười nhìn vẻ mặt của nàng, đột nhiên mở miệng, "Ngày mai theo ta cùng lên triều."
Miễn cho nàng muốn bơi hồ, muốn chạy trốn.
A?
Quý Ngữ Hàm ngẩn ngơ, lâm triều cũng không phải đi chợ, cho dù hắn là Hoàng Thượng, cũng không thể nói đi thì khiến cho nàng đi?