Đối với lời của Đoan Mộc Ly, tin cũng không được, mà không tin cũng không xong, Tam cô nương tức giận giậm mạnh chân một cái, nhưng lại lập tức dừng ngay, sau đó khẽ cắn răng, dùng tốc độ nhanh nhất rời đi, tránh cho ở chỗ này độc phát thật sự. Đợi một lát, xác định nàng ta đã đi rất xa, không thể nào nghe bọn họ nói chuyện, Quý Ngữ Hàm nhỏ giọng hỏi. "Nàng ấy thật sự trúng độc?" "Không phải, " Đoan Mộc Ly bình tĩnh cười, "Chẳng qua là lại bị tức hộc máu mà thôi." "......" Mọi người im lặng bới cơm. Quý Ngữ Hàm rơi lệ, vấn đề này coi như tạm thời giải đã quyết đi? Ít nhất trong thời gian ngắn sẽ không có người trở lại quấy rầy. Nhưng lần hành động này thật sự là muốn đưa tất cả kẻ thù tới, chứ đâu phải là hành hạ thần kinh bọn họ chứ?
Hu hu...... Khóc lớn đập tường. Đoan Mộc Ly bình tĩnh ăn cơm, "Cơm nước xong, chúng ta đào tẩm cung lên." "Phốc...... Khụ, khụ khụ, khụ......" Mọi người thiếu chút nữa cũng bị nghẹn chết. Trong miệng Quý Ngữ Hàm chưa có đồ ăn, không bị nghẹn, nhưng bây giờ cũng rơi lệ. "Đào, đào sâu bao nhiêu?" Theo giọng điệu của hắn, chắc cũng chỉ là muốn trồng hoa thôi, là bọn họ hiểu sai rồi......
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!