" Không thấy tiểu hồ ly, khu vực gần đó thuộc hạ cũng đã tìm nhiều lần, không nhìn thấy nó, áo choàng của chủ nhân nó cũng mang đi."
Lúc đầu mọi người còn tưởng rằng nó bị thương rất nặng, tạm thời sẽ không di động, cho nên nghe Thanh Long nói như vậy, cũng rất kinh ngạc.
Nhưng mà bọn họ cũng chỉ là nghi ngờ, cũng không có đem chuyện này để trong lòng, cũng cho là chuyện của tiểu hồ ly đến đây kết thúc.
Nhưng ba ngày sau, bọn họ ở gần đó nhìn thấy một con sói trắng bị thương.
Quý Ngữ Hàm vừa thấy sói liền sợ, Đoan Mộc Ly lập tức mang nàng về nhà, những người khác cứ như vậy rất không đồng tình rút lui.
Trên núi nhiều dã thú, nhìn thấy sói bị thương cũng không có gì lạ, cho nên chuyện này vẫn chưa đưa tới sự chú ý của bọn họ.
Sau đó chính là sáu ngày sau, một con thỏ bị thương. . . . . .
Lúc này tất cả mọi người bắt đầu cảm thấy không được bình thường.
Nơi này không có thợ săn, động vật bị thương chắc là cùng những khác động vật khác cắn xé tranh đấu, nhưng ba con động vật này cũng không hề bị ngoại thương, nhưng toàn bộ đều ói ra máu, trạng thái thoạt nhìn rất tệ.
Cứ cách mỗi ba ngày lại ra phát hiện một con thú như vậy?
Trùng hợp nhiều lần, thoạt nhìn liền thật sự có điểm khả nghi .
Quý Ngữ Hàm rất 囧, thật ra đây là xung quanh có nhóm yêu tinh đang kéo bè kéo lũ đánh nhau sao. . . . . .
Ý tưởng động kinh như vậy vẫn là không thể nói ra rất mất mặt , hơn nữa hiện tại vẻ mặt của những người khác, cũng rất nghiêm túc.
Phi Phi nhìn chằm chằm con thỏ trên đất, "Chúng ta bị bọn họ theo dõi?"
Mặc dù không hiểu nguyên nhân vì sao, nhưng tất cả mọi người cũng không lo lắng.
Nếu là những yêu tinh này có ý đồ bất lợi, đã sớm động thủ, cũng không cần lại nhiều lần như vậy chạy đến trước mặt bọn họ giả bộ bị thương.
Đoan Mộc Ly cúi đầu nhìn một chút, rất có nhiệt tình mà đem con thỏ xách lên, "Tiểu Quả Quả, ta dùng nó làm cho nàng một cái che tai bằng lông."
Không đợi Quý Ngữ Hàm phối hợp gật đầu, con thỏ đột nhiên chen chân vào đạp Đoan Mộc Ly một cước.
Nó đưa ra là màu trắng. . . . . . chân sói? Tóm lại không phải là chân thỏ.
Mọi người đều là cả kinh, chỉ có Đoan Mộc Ly cười sờ sờ cái chân sói kia, "Làm phất trần bằng lông sói cũng không tệ, còn dư lại có thể làm mấy cây bút lông sói."
". . . . . ." Mọi người ngã xuống đất.
Khóe miệng Quý Ngữ Hàm co quắp phối hợp, "Phất trần lông sói. . . . . . dùng không tốt."
"Vậy thì làm cây chổi hoặc là cây lau nhà lông sói cũng được."
Đoan Mộc Ly trấn an vỗ vỗ. . . . . . Con thỏ? Con sói?.... đang bị hắn nắm được
Khụ, khụ, vỗ vỗ chân nó, "Yên tâm đi, nhất định sẽ giúp ngươi tìm được cách dùng."
"@#¥#%
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!