Chỉ có chân lớn như ngón tay cái, sức lực lại vô cùng lớn, Quý Ngữ Hàm không ngồi vững, bị đá té ngã về phía sau.
"Hàm chủ nhân." Bọn Thanh Long đều cả kinh, ba chân bốn cẳng nâng nàng dậy, "Ngài làm sao vậy?"
"... Nó đạp ta một cước."
Quý Ngữ Hàm lệ chảy thành dòng chỉ vào nấm nhỏ trong tay lại biến thành bộ dáng bình thường.
"..."
Nếu không phải là người quan trọng nhất trong lòng chủ nhân bọn họ, bọn người Thanh Long thật sự rất muốn đem người này trực tiếp đá văng ra...
Vì không muốn bị coi trở thành bệnh thần kinh, Quý Ngữ Hàm đành phải chịu đựng, thở phì phì nhìn chằm chằm nấm nhỏ trong tay, chờ Đoan Mộc Ly trở về.
" Nấm chân dài?"
Nghe xong Quý Ngữ Hàm kể lại, Đoan Mộc Ly vừa trở về kinh ngạc lặp lại.
"Đúng vậy..."
Ô, nếu Đoan Mộc Ly đều không tin nàng, nàng liền thật muốn khóc nha.
Đoan Mộc Ly không hỏi nhiều nữa, tiếp nhận nấm sau đó ném trên mặt đất, thực bình tĩnh cầm lấy một tảng đá bên cạnh, "ầm" mà đập...
... Nấm không chạy.
Nhưng mà nó hiện tại đã hoàn toàn dẹp lép...
Đang lúc mọi người đều hóa thạch, Đoan Mộc Ly nhặt nấm nhỏ dẹp lép, thổi thổi bụi trên mặt, lấy nước đổ lên, xem như sạch sẽ.
Sau đó hắn quăng cho Thanh Long, "Ăn nó."
"..." Thanh Long không nói gì tiếp nhận, trực tiếp quăng vào miệng.
Nấm nhỏ đã sắp bay đến bên miệng Thanh Long, đột nhiên biến thân...
Một mảnh dẹp dẹp run lên giữa không trung, lại biến thành một cây nấm mập mạp trắng trẻo.
piu~
Một cái chân nhỏ xuất hiện, một cước đá bay Thanh Long, vèo vèo về phía xa xa.
Sớm có chuẩn bị Đoan Mộc Ly từ trong tay quăng ra hòn đá, vừa vặn chạm đến trên người nấm nhỏ.
Run lên một cái, nấm nhỏ rơi trên mặt đất.
Đoan Mộc Ly lại bình tĩnh đi qua, đem nó nhặt lên, "Quả nhiên có chân."
"..." Mọi người hóa thạch.
Giống như cho rằng nấm nhỏ hư hư thực thực thành tinh, còn Đoan Mộc Ly giống như bình tĩnh có vẻ thưởng thức một chút...
"Đây là cái gì..." Phục hồi lại tinh thần, Quý Ngữ Hàm đi qua nhìn.
Nói là nấm tinh thì có chút khoa trương, bởi vì nấm nhỏ này chính là giống nấm bình thường ở vị trí cuống chia làm hai nhánh, nhìn rất giống chân mà thôi, cũng không có mắt mũi hay gì khác.
Hiện tại nó vẫn không nhúc nhích, cũng không có biến trở về nguyên dạng, chẳng lẽ đã... Hôn mê ?
"Chủ nhân, " Chu Tước quá khiếp sợ thanh âm miễn cưỡng hỏi, "Có phải bị ngài đánh chết hay không..."
Đoan Mộc Ly cúi đầu nhìn, "Nếu đã chết, sẽ giết thịt rồi ăn đi."
Mọi người đang hóa đá vì Đoan Mộc Ly máu lạnh, nấm nhỏ vẫn "hôn mê" đột nhiên lại nhảy dựng lên, hướng ra phía ngoài bỏ chạy.
Thì ra nấm này làm bộ...
"Trời ơi, đùa cái gì vậy?"
Phi Phi vừa trở về thấy một cái gì màu trắng hướng tới chính mình bay đến, bực dọc mà tiện tay hất đi ra ngoài.
"Không cần a ——" Quý Ngữ Hàm vội vàng ngăn cản.
Bắt đầu từ giờ phút này, ký ức của Quý Ngữ Hàm từng bước khắc sâu.
Lúc ấy nàng kêu nếu "dừng tay", miệng hẳn là cũng nên mở nhỏ một chút, nấm nhỏ... Cũng sẽ không dễ dàng bay vào được như vậy...
Biết vậy chẳng làm a!
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!