Không Không vốn đang định nói láo, bất quá ánh mắt Đoan Mộc Ly quét tới, hắn cảm giác mình nói láo cũng chậm một bước, hay là nói thật đi. "...... Ta gần đây đang bị người ta đuổi giết." Mọi người cùng nhau khinh bỉ hắn, thì ra là tới tị nạn. Không ai để ý đến hắn nữa, ăn một chút, Phi Phi cùng Mặc Kỳ Thụy trở lại rừng cây tiếp tục tìm Tiên Hạc quả, Đoan Mộc Ly ở lại nói chuyện cùng Quý Ngữ Hàm. “Hình dáng của ta giống Tề Mị nhi sao?" Quý Ngữ Hàm hết sức tò mò hỏi. Đoan Mộc Ly nhíu mi, nhớ lại một cái, "Thật đúng là có chút tương tự." "......" Quý Ngữ Hàm rất vô lực, thì ra Đoan Mộc Ly căn bản là nhớ không rõ bộ dáng của Tề Mị nhi...... Nếu Đoan Mộc Hồng nghe được câu này, có thể sẽ hộc máu......
Đoan Mộc Ly thân mật ôm nàng, tựa vào dưới tàng cây, "Hắn không chịu gặp ta?" "Ừ, hắn giống như vừa nghe thấy tên của ngươi cũng rất bài xích." "Cái đó......" Quý Ngữ Hàm do dự một chút, "Nếu không lần sau hắn trở lại bắt ta, ta đi cùng hắn nhé, dù sao hiện tại ta cũng không sợ người khác có thể tổn thương ta, ít nhất hắn không bài xích gương mặt ta, ta còn có thể mượn cơ hội khuyên hắn một chút." Nếu không huynh đệ hai người bọn họ gặp mặt nhất định sẽ trực tiếp đánh, cũng không có biện pháp giải thích. Hoặc là nói......
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!