ặc Kỳ Thụy không nói một lời, chẳng qua là không chút do dự đuổi theo. Bọn Thanh Long liếc mắt nhìn nhau, đây là lo lắng an toàn của Hàm chủ nhân, nên không có tâm tư tìm Tiên Hạc quả có thể loại bỏ hàn độc của hắn ?
Không có tâm tư, tốt, vừa đúng lúc bọn họ ít đi một đối thủ cạnh tranh.
Vừa quay đầu, Phi Phi liền đứng ở phía sau bọn họ, cau mày nhìn hướng Đoan Mộc Ly rời đi.
"Đừng nhìn, Hàm chủ nhân là bị lão Đại của ngươi bắt đi, ngươi sẽ không giả vờ ngớ ngẩn mà cũng muốn đuổi theo chứ?"
Phi Phi không lên tiếng, vẫn duy trì tư thế lúc trước.
"Bị chủ nhân điểm huyệt ?"
Thanh Long tiến tới, liếc mắt nhìn, "Không có, không có điểm huyệt ngươi sững sờ cái gì."
Phi Phi rốt cục nói chuyện, "Trời ơi, ta cam tâm tình nguyện!"
Nói xong hắn bắt đầu xắn tay áo nơi cánh tay, quay đầu lại nhìn rừng cây kia, "Ta đi!"
Bọn Thanh Long choáng váng, "Ngươi cũng muốn đuổi theo sao? Có chủ nhân chúng ta ở đó, Hàm chủ nhân cũng không có chuyện gì!"
Hơn nữa hiện tại cho dù không có ai bảo vệ, cũng không có ai tổn thương được Hàm chủ nhân a!
"Ta cam tâm tình nguyện!"
Phi Phi mắng một câu, lắc mình đuổi theo.
Bọn Thanh Long nhìn nhau mấy lần, "Sao chỉ còn dư lại chúng ta? Mị lực của Hàm chủ nhân ghê gớm thật."
"Hồng nhan họa thủy a." Không Không nhìn hướng bọn họ rời đi lắc đầu than thở.
"Nói cái gì đó!" Thanh Long không khách khí gõ đầu hắn một cái.
"Dám nói xấu Hàm chủ nhân của chúng ta? Đánh hắn!"
"Leng keng ầm ầm"......
Không Không choáng váng, luống cuống tay chân theo sát bọn họ đánh nhau, "Quý tiểu thư có dáng vẻ họa thủy ! Ta nói chính là Đoan Mộc Hồng đã bắt nàng đi mà !"
Quý Ngữ Hàm bị mang về một tòa sơn cốc bí ẩn, cơ quan ngoài cốc trải rộng, người ngoài không cách nào tùy ý xông vào.
"Trông ngươi cũng không ngốc như ta thấy nhỉ, xem ra thật không muốn để cho ta còn sống đi ra ngoài."
"...... Biết là tốt rồi." Đoan Mộc Hồng nghiến răng nghiến lợi.
Nhìn ánh mắt của nàng, hắn thật sự hoài nghi nàng có hiểu câu"Không thể còn sống đi ra ngoài" là có ý gì hay không!
"Ngươi cũng đã có ý định giết ta, có thể đáp ứng ta một điều kiện hay không?"
"...... Không thể!" Tốn hơi thừa lời.
Đoan Mộc Hồng hung tợn xách nàng lên, đi vào phòng nghỉ.
"Khụ, khụ, ngươi như vậy không được a."
Quý Ngữ Hàm hết sức nghiêm túc, "Ngươi không đáp ứng điều kiện của ta, lúc ta bị ném xuống nồi sẽ mang theo oán khí, như vậy ăn...... Không phải là, là hiệu quả chế thuốc nhất định sẽ không tốt."
"......" Đỉnh đầu Đoan Mộc Hồng bắt đầu xuất hiện khói xanh.
"Ta nói thật, dù sao ngươi cũng muốn giết ta, ta cũng không sợ ngươi coi ta thành yêu ma quỷ quái, nói thật với ngươi, ta không phải là người thời đại này, chỗ của chúng ta, khoa học kỹ thuật rất phát triển, đây là kết quả đã được thí nghiệm, không phải là ta nói bậy."
"......" Khói xanh càng ngày càng nhiều, khuôn mặt yêu nghiệt của Đoan Mộc Hồng đều muốn vặn vẹo.
Ai, sao lại không có cái phản ứng?
Xem ra nàng còn phải tiếp tục dài dòng rồi.
Quý Ngữ Hàm hừ hừ cổ họng, nhớ lại báo cáo đã từng xem qua.
"Thật đó, thí nghiệm nói là gia súc đang bị giết bởi vì quá sợ hãi, đặc biệt lúc ấy trong cơ thể sẽ sinh ra độc tố, độc tố a! Vậy sao còn có thể đem chế thuốc?"
"......"
Quý Ngữ Hàm hết sức nghiêm túc mà nhìn hắn, "Ngươi đáp ứng điều kiện của ta, ta bảo đảm thời điểm bị ném xuống nồi sẽ vững tâm bình khí, để một chút độc trong người cũng không có."
Nhất định phải chú ý nhìn ánh mắt thành khẩn của nàng nha......
"......" Kiên nhẫn đã bị người nào đó mài đến độ vỡ vụn thật nhanh, Đoan Mộc Hồng nghiêm mặt, hung tợn nhìn nàng.
"......" Tiếp tục thành khẩn.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!