"Chúng thuộc hạ thật sự chưa nói gì cả!"Ba người lại đồng loạt lui về phía sau từng bước.
Không có hỏi bọn họ, Đoan Mộc Ly mở phong thư.
Bên trong một xấp thư thật dầy, nhưng mà nội dung bức thư thoạt nhìn chính là rất đơn giản ——
Bức thứ nhất: chữ thật to màu đỏ "Thứ nhất, ta rất tức giận!" Phía sau đi theo hơn mười dấu chấm than.
Bức thứ hai: Đổi thành chữ màu đen, cũng chỉ ba chữ"Giống như trên".
Bức thứ ba, thứ tư...... Giống như trên, hơn nữa bức phía sau cũng như vậy.
Cho đến khi Đoan Mộc Ly lật tới bức cuối cùng, mới nhìn thấy một dòng chữ thật nhỏ, phía dưới viết:
"Ta tin tưởng chàng, chỉ là...... Chỉ là giống như điều thứ nhất! A a a...... Ta rất tức giận!"
Không có......
Đoan Mộc Ly vừa định thu lại xấp thư, phát hiện trong phong thư lại rơi ra tờ giấy rất nhỏ.
Mở ra, trên đó một đống chữ rậm rạp chằng chịt——
"Chủ nhân, chữ đỏ không phải là huyết thư, là Hàm chủ nhân dung miếng bánh đậu đỏ để viết, sau đó nàng ấy lại ngại không còn để ăn, mớiđổi thành mực nước, Hàm chủ nhân vẻ mặt rất khó lường, thuộc hạ xem không hiểu, còn nữa, thuộc hạ là bị ép, thuộc hạ không muốn cùng Hàm chủ nhân rời cung, thuộc hạ đánh không lại Hàm chủ nhân...... Thuộc hạ nhất định nghĩ hết biện pháp mật báo cho ngài, nên ngài hãy cho thuộc hạ chọn nơi tốt ở Phong Hảo Quốc để an táng, nếu có thể để cho bọn Chu Tước xuống theo cùng thì tốt quá...... Thanh Long đề thư"
Đoan Mộc Ly vẫn cúi đầu nhìn thư, cũng nhìn không ra biểu tình gì, còn bọn Chu Tước lại khẩn trương sắp đã muốn ngất đi.
Hơn nữa tay bọn họ còn cũng đặt ở trên chuôi kiếm.
Nếu chủ nhân nổi điên......
Thì bọn họ nên tự kết liễu sẽ thống khoái hơn một chút.