Ánh mắt Tề Mị nhi lóe sáng, đột nhiên lộ ra nụ cười quyến rũ, "Ta thấy mọi người là mau chạy đi."
"Ngươi làm cái gì!"
"Không có gì, xuân dược mà thôi."
Lời nói vừa ra khỏi miệng, trong phòng, trên mặt mọi người tất cả đều biến sắc.
Thanh Long cùng Đoan Mộc Hồng thấy tận mắt Đoan Mộc Ly nổi điên qua nhất thời khẩn trương, Thanh Long lập tức xông nhanh ra phía ngoài, "Ta đi gọi người giúp một tay."
"Không cần! Các ngươi cũng đi ra ngoài!"
Cảm giác thân thể bắt đầu nóng lên, Đoan Mộc Ly nghiêm mặt bắt đầu đuổi người.
Quý Ngữ Hàm khẩn trương mà cà lăm, "Chính hắn lưu lại sẽ không tổn thương mình sao?"
Không ai trả lời nàng, vấn đề này căn bản không ai có thể bảo đảm.
Lần trước hắn có thể đánh người, lúc này không có ai đánh, hắn có thể bắt đầu đánh mình không?
Quý Ngữ Hàm khẩn trương, "Thanh Long, gọi những người khác tới đây!"
"Không được! Đi ra ngoài!" Đoan Mộc Ly giận tái mặt quát nàng.
Lần trước là bốn người bọn Thanh Long thêm hoàng huynh liên thủ muốn chế phục hắn, năm bọn họ đều bị trọng thương.
Hai năm qua võ công của hắn tiến triển quá nhiều, nếu thật sự nổi điên, uy lực kia có thể không cách nào tưởng tượng.
"Đầu chàng hiện tại không rõ ràng, nghe ta! Còn có Tiểu Trong Suốt, nhất định có thể trị phục cho chàng!"
Vừa nói chuyện, Quý Ngữ Hàm vừa dùng sức lay động tiểu tử ngủ nhiều.
Hu hu...... Đừng ngủ ngon như vậy chứ!
"Thanh Long!" Đoan Mộc Ly gọi to, muốn cho thủ hạ mang nàng đi ra ngoài.
Hai bên chủ nhân đồng thời ra lệnh hắn, Thanh Long không nắm được chủ ý, nhất thời sững sờ ở tại chỗ.
Cứ như vậy chậm thì chậm, trước đó sắc mặt Đoan Mộc Ly còn cứng ngắc trên mặt bỗng đột nhiên lộ ra nụ cười kỳ dị, chợt đánh về phía Quý Ngữ Hàm.
A?
Quý Ngữ Hàm sợ hết hồn, vội vàng muốn chạy.
Nhưng trúng xuân dược, Đoan Mộc Ly giống như võ công trống rỗng lại lợi hại gấp đôi, động tác hết sức nhanh nhẹn vung về Quý Ngữ Hàm đang muốn chạy trốn, ôm chặc lấy nàng.
...... Còn ngửi một cái.
Những người khác bị dọa cho sợ đến nín thở, thở lớn cũng không dám ra ngoài, chỉ sợ kích thích hắn nổi điên.
Về chuyện Đoan Mộc Ly trúng xuân dược sau đó sẽ nổi điên, Quý Ngữ Hàm cũng chỉ nghe nói, cũng chưa từng thấy tận mắt thấy.
Cho nên hiện tại nàng hết sức, hết sức muốn khóc.
Hu hu......
Bọn họ không có tính sai chứ?
Thật sự là nổi điên đánh người, không phải là...... Ăn thịt người sao?
Sao nàng lại có cảm giác mũi Đoan Mộc Ly mới vừa rồi ở cổ nàng ngửi ngửi, giống như là đang phán xét món này có giống thức ăn hay không?
Đã lâu không có cảm giác lo lắng bị ném xuống cái nồi hôm nay lại quay trở lại, sợ kinh động nam nhân sau lưng tâm tình không biết có ổn định hay không, Quý Ngữ Hàm không dám tùy tiện mở miệng, chỉ có thể liên tiếp ra hiệu đối với bọn Thanh Long.
Ăn nàng, Bánh ngọt?
Bọn Thanh Long theo tay Quý Ngữ Hàm nhìn sang, xác định nàng chỉ đúng là vật này.
Thần trí đã không rõ ràng Đoan Mộc Ly không ý thức được bọn họ đang bận rộn, chẳng qua là đem mũi tiến tới bên người Quý Ngữ Hàm, lại ngửi một cái.
Hu hu, đừng do dự, nàng chỉ chính là miếng bánh đậu đỏ!
Thanh Long phản ứng kịp trước tiên, dùng khẩu hình miệng nói cho hai người khác, "Chủ nhân không thích ăn ngọt !"
Ba nam nhân lập tức động thủ, đem bánh đậu đỏ bóp nát sau chia làm một phần nhỏ, một phần nhỏ đánh hướng Quý Ngữ Hàm.
Mặc dù bởi vì sợ kinh động Đoan Mộc Ly, bọn họ không dám dùng lực quá lớn, Quý Ngữ Hàm chính là không bao lâu liền từ nguyên vị biến thành vị bánh đậu đỏ thơm lừng......
Biến hóa như thế khiến cho "Người nổi tiếng" Đoan Mộc Ly an tĩnh sau lưng nàng bất mãn, ngẩng đầu lên, để cho Quý Ngữ Hàm xoay người, ngay mặt đối diện với mình.
Hu hu......
Trên chóp mũi Quý Ngữ Hàm còn dính một miếng bánh, đáng thương nhìn hắn.
Không thể ăn sống a......
Dầu gì cũng phải đi tìm nồi nấu, đốt lửa, để cho nàng có cơ hội chạy trốn chứ......
Ánh mắt đỏ hồng đầy tia máu của Đoan Mộc Ly nheo lại, ở trên mặt nàng quét một vòng, rơi vào trên miếng bánh.
Không đợi mọi người kịp phản ứng ——
Cúi đầu, miệng hé ra, cắn mũi Quý Ngữ Hàm......
A a a......
Quý Ngữ Hàm thét chói tai ở trong lòng, đang muốn phản kháng, liền phát hiện Đoan Mộc Ly đã lui ra, trong miệng còn cắn miếng bánh kia.
"......" Buồng tim trải qua lên xuống, Quý Ngữ Hàm khóc òa.
Đừng im lặng như vậy a...... Hu hu, muốn làm gì không thể báo trước một tiếng sao......
Đoan Mộc Ly trên căn bản đi ngang qua mỗi một cửa cũng sẽ dừng một chút, ở cửa Ngự Thiện Phòng dừng lại, trái tim Quý Ngữ Hàm treo lên, cùng bọn Thanh Long rón rén vẫn không dám lên tiếng theo sát ở phía sau.
Đoan Mộc Ly hiện tại chẳng qua là nhìn bình tĩnh, thật ra thì căn bản thần trí không rõ, cũng không phân biệt rõ người và...... Heo?
Nếu hắn đi tìm nồi, nàng phụ trách trốn mau, bọn Thanh Long cũng nhanh chút tới trước ném heo vào......
Hu hu......
Ngoài dự liệu của mọi người, Đoan Mộc Ly chẳng qua là ở cửa Ngự Thiện Phòng đứng một lát, sau đó lại đi về phía trước.
Hiển nhiên Ngự Thiện Phòng cũng không phải là mục đích của hắn.
Chẳng lẽ là muốn đốt nướng ngoài trời? Hu hu......
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!