Mặc dù đã thấy trong bức họa, có thể thấy được người thật, Quý Ngữ Hàm vẫn là có cảm giác rất khiếp sợ.
Thật sự là trường sanh bất lão......
Cũng đãhơn ba trăm tuổi, nhưng nhìn lại là bộ dáng thiếu nữ mười mấy tuổi.
Trong lòng nghĩ như vậy, Quý Ngữ Hàm không nhịn được hỏi nàng ——
"Tam cô nương, ngươi từng một mình đến nơi tên là hiện đại sao?"
"Không có." Tam cô nương có chút lạnh nhạt trả lời.
"Nga......" Quý Ngữ Hàm có chút tiếc nuối.
Nhìn ánh mắt của nàng, Tam cô nương không nhịn được hỏi, "Ngươi hỏi cái này làm gì?"
"Ta mới vừa rồi đang suy nghĩ, nếu ngươi đến hiện đại, có thể làm quảng cáo cho mỹ phẩm, nhất định có thể rất nổi tiếng."
Ách......
Quý Ngữ Hàm nói xong mới phát giác không đúng, lúng túng cười cười, "Ngươi chưa đến hiện đại, không biết mỹ phẩm là gì, thật ra thì chính là phấn bột, nhưng mà so với cổ đại tân tiến hơn...... Khụ, khụ, đề tài kéo quá xa, Tam cô nương, ngươi tới tìm ta?" 囧.
"......" Cùng lời dạo đầu mà mình dự đoán không giống nhau khiến cho sắc mặt Tam cô nương rất kém cỏi.
Quý Ngữ Hàm vẫn chờ nàng ta trả lời.
Khi không đến gặp sẽ là chuyện tốt gì đây?
Hết lần này tới lần khác, bây giờ nàng còn không có võ công, Tiểu Trong Suốt lại ngủ......
Thật ra thì Tiểu Trong Suốt liều mạng dùng võ lực đều không nhất định có thể đánh qua nàng ấy.
Hơn ba trăm năm a...... Nội lực nhất định cao đến dọa người.
Thanh âm Tam cô nương lạnh nhạt, "Lời ta hôm nay nói với ngươi, không cho phép tiết lộ nửa chữ với Đoan Mộc Ly."
Đây là nói nàng còn có cơ hội đi theo Đoan Mộc Ly đâm thọc?
Hắc hắc, xem ra Tam cô nương không phải là tới giết nàng, Quý Ngữ Hàm yên tâm.
Yên tâm là yên tâm, nhưng điều kiện này......
"Tại sao?"
"Ngươi dám chất vấn lời của ta?" Thanh âm mềm mại mang theo ý không vui.
Được Quốc Quân bốn nước kính trọng đã quen, Tam cô nương dĩ nhiên không có thói quen người khác sẽ chất vấn nàng ta.
Không thể "Dám" sao?
Nếu như là bởi vì"Kính già yêu trẻ", nàng ta nên để cho người ta gọi nàng là Tam bà bà...... Cho nên nhất định không phải là nguyên nhân này.
Quý Ngữ Hàm rất mờ mịt nhìn nàng, vẻ mặt chăm chú học hỏi.
"......"
Tam cô nương bị nàng nhìn đến im lặng một trận, sau đó giọng nói kém hơn, "Nếu như ngươi không đáp ứng, cũng đừng trông cậy ta sẽ mở miệng."
"Nga."
Nhìn Tam cô nương tức giận mà rời đi, đáp một tiếng, Quý Ngữ Hàm liền đứng dậy...... Đi.
Tam cô nương bị phản ứng của nàng làm cho sửng sốt, gọi nàng lại, "Ngươi làm gì?"
"Ăn trái cây......"
Quý Ngữ Hàm rất mờ mịt, "Ta còn tưởng ngươi muốn đi."
"...... Ngươi còn chưa cùng ta bảo đảm!"
"Bảo đảm cái gì?"
"...... Ta mới vừa rồi nói cho ngươi cái đó!"
"Ngươi nói nếu như ta không đồng ý giữ bí mật đối với Đoan Mộc Ly, ngươi cũng không mở miệng?"
"...... Đúng."
Tam cô nương có cảm giác tranh cãi vô ích, cảm giác tính tình chậm rãi của mình hơn ba trăm năm hôm nay sắp bị phá hỏng.
Quý Ngữ Hàm bị lượn quanh đến sắp choáng váng, "Nhưng ta cũng đâu đồng ý với ngươi."
"...... Ngươi không đồng ý? Ngươi không đồng ý sẽ không có biện pháp biết ta muốn nói gì!"
Quý Ngữ Hàm tiếp tục mờ mịt, "Ta cũng đâu tò mò gì với ngươi......"
Sao giống như câu thông có chút khó khăn? Có thể là do sự khác biệt của nhiều thế hệ đi......
"......" Hỏa khí xông lên đầu, Tam cô nương thật sự cảm thấy nãy giờ mình đang nói chuyện với không khí.
Khó hiểu nhìn bóng lưng, không biết Tam cô nương đang làm gì nữa, Quý Ngữ Hàm rửa sạch sẻ tay, bắt đầu gọt trái táo.
Có bảo bảo, giống như dễ đói bụng hơn.
Gọt một nửa, Quý Ngữ Hàm ý thức được không đúng, mặt hối tiếc.
Xoay người lại, điều đầu tiên mà Tam cô nương nhìn nhìn thấy chính là vẻ mặt này, còn tưởng rằng là Quý Ngữ Hàm phản ứng chậm, rốt cục bắt đầu hiếu kỳ, đang chờ nàng mở miệng hỏi.
Sau đó, dưới ánh nhìn chăm chú của nàng ta, Quý Ngữ Hàm bắt đầu ăn quả táo vẫn còn lớp vỏ......
Ai, bệnh cũ lại tái phát, Quý Ngữ Hàm ở trong lòng nói thầm.
Ở cổ đại quả táo không có phun thuốc, không cần phải gọt vỏ, vỏ quả táo rất có dinh dưỡng, hơn nữa tương đối ăn ngon.
"......"
Từ lúc bắt đầu gặp mặt, bất kỳ phản ứng gì của Quý Ngữ Hàm đều không ở trong tính toán của nàng ta, sắc mặt Tam cô nương càng ngày càng kém.
Thấy nàng ta không đi, còn xoay người lại, Quý Ngữ Hàm khách khí hỏi nàng ta, "Ăn không?"
Tam cô nương hỏi vấn đề không chút nào liên quan, "Ngươi không hiếu kỳ ta tới làm gì sao?"
"......" Nói không hiếu kỳ rất tổn thương người sao?
Quý Ngữ Hàm vẫn còn đang băn khoăn, Tam cô nương đã đại khái nhìn ra ý nghĩ của nàng, mặt đen lại khẽ cười.
Quý Ngữ Hàm ngay cả nàng ta đang cười cái gì cũng không hỏi. Tiếp tục ăn táo.
Cùng người nham hiểm như Đoan Mộc Ly ở chung một thời gian dài như vậy, nàng đã hoàn toàn tin tưởng đối mặt với kẻ địch nhất định phải bình tĩnh.
Địch động ta bất động, địch không động...... Ta nằm.
Quý Ngữ Hàm liếc nhìn phía giường, thật ra thì nàng thật có chút mệt nhọc...... Hay đi nằm một lát nhỉ?
Nhưng mà Tam cô nương không cho nàng cơ hội, tiếp tục.
"Không nghĩ tới Mặc Kỳ Thụy sẽ đổi ý giữa đường."
Di?
Lực chú ý của Quý Ngữ Hàm rốt cục quay lại, thì ra Mặc Kỳ Thụy bị nàng ta chỉ điểm!
Nàng nghi ngờ, "Ngươi muốn giết ta?"
Có thể với võ công của nàng ta, muốn giết nàng thì trực tiếp động thủ, tại sao phải phí tâm mượn tay Mặc Kỳ Thụy như vậy?
"Sai, ngươi sống hay chết không liên quan đến ta."
Tam cô nương mỉm cười, giọng nói lạnh nhạt, "Ta muốn, chính là Đoan Mộc Ly."
Vỗ ngực một cái cho thuận khí, Quý Ngữ Hàm không tin hỏi nàng, "Ý của ngươi là?"
Không phải như nàng nghĩ? Nhất định là nàng nghĩ sai.
"Ta muốn cho hắn ở rể Đại Gia."
"......"
Sấm sét từng đợt đánh xuống, Quý Ngữ Hàm rơi lệ nhìn trời.
Ông dám để cho bão táp tới mạnh hơn sao! Hic hic......
Tam cô nương tiếp tục nói, "Ta hi vọng ngươi có thể rời Đoan Mộc Ly."
"...... Ta muốn biết tại sao ngươi muốn gả cho hắn......"
"Không phải là gả, mà là hắn ở rể."
"Có gì khác nhau......"
Vấn đề hỏi một nửa, Quý Ngữ Hàm tự mình gật đầu, đương nhiên
là có khác nhau, Tam cô nương vẫn muốn chấn hưng Đại Gia, hơn nữa hiện tại nàng là huyết mạch duy nhất Đại Gia.
"Chỉ cần ngươi chịu rời hắn, ta có thể đáp ứng tất cả mọi điều kiện của ngươi." Tam cô nương rất có lòng tin mà nói.
Quý Ngữ Hàm rất vô lực gục xuống bàn, quay đầu nhìn nàng ta.
Nàng không muốn nói chuyện, để cho Tam cô nương một mình nói đi......
"Ngươi không phải rất thích làm hiệp nữ sao? Ta có thể truyền cho ngươi ba phần công lực, có thể cho ngươi dễ dàng thống nhất võ lâm."
"......"
" Ý Quý tiểu thư như thế nào?"
"......" Hu hu, xem ra nhất định phải trả lời rồi.
—————
Quý Ngữ Hàm rất vô lực hỏi, "Thống nhất võ lâm sau đó thì sao?"
"......"
Thống nhất võ lâm luôn luôn là chuyện nghe rất mê người, cũng chưa bao giờ có người sẽ hỏi lại vấn đề này, Tam cô nương bị hỏi ngừng lại.
Bản thân Quý Ngữ Hàm sau khi hỏi xong cũng rất nghi ngờ, "Đúng vậy, tại sao nhiều đại hiệp có suy nghĩ thống nhất võ lâm vậy ta? Sau đó có thể làm gì? Đến lúc đó rất nhiều cao thủ tranh nhau đuổi giết, rất phiền toái a."
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!