Khó trách hai bà chị ở nhà lại hét chói tai với một cặp đàn ông.
Đàn ông với đàn ông mà xáp lại, còn hơn cả đàn bà!
Ăn cơm xong ai về nhà nấy, Kiều Thiều về cùng Hạ Thâm.
Có câu trước lạ sau quen, Kiều Thiều đã đến đây ba bốn lần, đã quen đến không thể quen hơn.
Vừa vào nhà y đã bắt đầu cởi quần áo: “Tôi đi tắm trước đây.”
Hạ Thâm: “…”
Cởi quần áo ra được một nửa, Kiều Thiều lại thò cái đầu nhỏ ra hỏi hắn: “Đêm nay cậu có làm không?”
Hạ Thâm cố gắng không để tầm mắt của mình dừng trên cái lưng trắng gầy kia: “Không.”
“Vậy thì tốt quá.” Kiều Thiều cởi áo thun ra: “Chúng ta có thể ngủ chung.”
Hạ Thâm hạ giọng: “Ừm.”
Kiều Thiều đi tắm, Hạ Thâm mặc niệm trong lòng mấy chục lần —– người ta còn là con nít.
Thật vất vả mới hòa hoãn lại, trong đầu lại bật ra một câu ——— Nhưng cậu ấy chỉ nhỏ hơn mình có một tháng.
Mấy chục câu mặc niệm đằng trước nháy mắt sụp đổ.
“Ting.”
Điện thoại hắn vang lên.
Hạ Thâm cầm lên nhìn.
Nhìn thấy tin này cả người như bị ngâm vào một thùng nước lạnh, dập tắt hết nóng bỏng.
Tạ Thiến: “Tiểu Thâm, đừng giận ba con nữa, về nhà đi.”
Hạ Thâm nhìn chằm chằm một lát, ánh mắt càng lúc càng trầm, như mây đen dày nặng, âm u đến không thể hít thở.
Như biết hắn sẽ không trả lời, đối phương lại gửi đến một đoạn: “Ba con chỉ có một đứa con trai, sau này cả Tạ gia là của con, cần chi phải căng thẳng với ổng?”
“Nghe dì khuyên đi, giữa cha con nào có thù hận.”
Nhìn đến câu này, Hạ Thâm dùng sức cầm điện thoại.
Không có thù hận?
Thế ông ta có mang mẹ hắn trở lại được không!
Tạ Thiến lại gửi thêm một tin nữa: “Con thờ ơ như vậy, khi không lại cho mấy người kia một cơ hội.”
Hạ Thâm tắt điện thoại, ném ra sofa.
Hắn dựa lên ghế, nhìn trần nhà không có bất kì hoa văn nào.
Hiệu quả cách âm của phòng trọ không tốt, hắn có thể tinh tường nghe được âm thanh xả nước.
Hình như đứa nhóc rất vui vẻ, còn hát một bài nào đấy.
Kiều Thiều… Kiều Thiều…
Hạ Thâm khẽ cười, để tay lên mắt.
Có phải hơi quá rồi không.
Người như hắn.
Sao xứng với người kia.
Kiều Thiều để tóc ướt đi ra, nhìn Hạ Thâm đang dựa lên sofa.
“Này, ngủ thì lên giường.”
Đi qua chọt hắn.
Hạ Thâm bỗng mở mắt ra, trong con ngươi đen nhánh không chút buồn ngủ nào.
Kiều Thiều bị hắn hù sợ.
Hạ Thâm di chuyển tầm mắt: “Tắm xong rồi à?” Âm thanh rất thấp.
Kiều Thiều đáp theo bản năng: “Ừm, cậu đi đi.”
Hạ Thâm đứng dậy, đi vào phòng tắm.
Kiều Thiều ngẩn ngơ, mãi một hồi lâu mới lấy lại tinh thần.
Hạ Thâm… Làm sao vậy?
Y nhớ lại một màn vừa nãy trong đầu.
Hai người quen nhau lâu như vậy, Kiều Thiều cảm thấy mình rất hiểu hắn.
Nhưng quả thực y chưa từng thấy một Hạ Thâm như thế bao giờ.
Đôi mắt kia rất trầm, như đêm đông giá rét, ngoại trừ gió lạnh thấu xương và băng tuyết cuồn cuộn, thì không một chút sinh cơ.
Rốt cuộc là làm sao thế?
Tâm Kiều Thiều căng thẳng.
Y không sợ, ngược lại là vô cùng đau lòng.
Vì y “thấy” được rõ ràng: Trong vùng băng thiên tuyết địa ấy, chỉ có đơn độc một mình Hạ Thâm.
Hạ Thâm tắm nước lạnh xong đi ra, phát hiện Kiều Thiều vẫn còn kinh ngạc lau tóc.
Hắn xoay người, lấy máy sấy: “Lại đây.”
Kiều Thiều ngẩng đầu nhìn hắn.
Hạ Thâm cười với y như hằng ngày.
Đứa nhóc nhẹ nhàng thở ra, đi đến bên cạnh hắn: “Khỏi cần sấy, lau một hồi là khô.”
Hạ Thâm bật máy sấy, ngón tay phất qua sợi tóc mềm mại.
Thật mềm, thật tốt.
Nếu mình thật sự là Hạ Thâm…
Thật tốt.
Chuyện lúc nãy, hai người đều không nhắc lại, như về lại khoảng thời gian trước.
Cậu một câu tôi một câu, bất tri bất giác liền đến lúc đi ngủ.
Kiều Thiều ngáp một cái: “Ngủ sớm chút đi, ngày mai tôi làm bài tập xong trước rồi bổ túc sau.”
Hạ Thâm đáp: “Được.”
Hai người lên giường, mỗi người một cái chăn.
Vì trời nóng, điều hòa mở, đắp chăn mỏng, rất đã.
Trước khi ngủ Kiều Thiều do dự một chút, cuối cùng vẫn không đeo tai nghe.
Y phải thử một chút…
Kiều Thiều cảm thấy gần đây mình tốt hơn nhiều, hơn nữa có Hạ Thâm sát bên, y cảm thấy mình có thể làm được !
Hạ Thâm nhận ra người kia khẩn trương, vỗ vỗ bả vai : “Ngủ đi.”
Kiều Thiều nghiêng đầu nhìn hắn : “Tôi nghĩ cậu sẽ hát ru cho tôi.”