Ra khỏi nhà ăn, tìm một góc không người, Kiều Thiều dùng đôi mắt trông mong nhìn hắn: “Nói đi.”
Tuy chỉ là một cuộc thi nhỏ xíu, nhưng vẫn có chút khẩn trương.
Dù sao thì đây chính là thành tích tự thân nỗ lực đã lâu mới đạt được…
Hạ Thâm chậm rãi đến gần.
Kiều Thiều không tự chủ lui về phía sau, cả tấm lưng đều dán lên tường: “Làm gì?”
Hạ Thâm không lên tiếng, ép người hoàn toàn vào thân mình, rũ mắt nhìn xuống: “Cậu xem chúng ta có giống tiểu tình nhân lén chạy ra đây hẹn hò không?”
Kiều Thiều: “…”
Hạ Thâm lại tới thêm một câu: “Nếu là tình nhân, bây giờ tôi có thể hôn cậu được…
Còn chưa nói xong, mặt Kiều Thiều đã đỏ lên: “Hạ Thâm!”
Hạ Thâm: “Ửm.”
Kiều Thiều ngẩng đầu trừng hắn: “Cậu nghĩ tôi sẽ không đánh cậu thật sao!”
Hạ Thâm không trả lời, chỉ chăm chú nhìn y.
Trong chớp mắt ấy, Kiều Thiều cho rằng Hạ Thâm nói thật.
Tim Kiều Thiều đập chậm nửa nhịp, một chữ cũng không nói nên lời.
“Tròn điểm.” Hạ Thâm nói ra hai chữ, lùi về sau một bước.
Kiều Thiều: “…”
Hạ Thâm cũng dựa lên tường như người kia, nói tiếp: “Mấy câu đó, đúng hết.”
Lúc này đại não của Kiều Thiều mới phản ứng kịp mình đang nghe cái gì.
Hạ Thâm nghiêng đầu nhìn qua: “Vui quá ngơ luôn?”
Kiều Thiều có chút ngơ người, nhưng không phải vì thành tích…
Không, là vì thành tích!
Y kinh ngạc hỏi lại: “Đúng hết?”
Hình như Hạ Thâm không được vui cho lắm: “Ừm.”
Kiều Thiều hậu tri hậu giác cảm nhận được vui như điên từ đáy lòng dâng lên: “Cậu nói tôi tròn điểm á??”
Hạ Thâm: “Ừm.”
Kiều Thiều vui xong rồi lại bắt đầu nghi ngờ: “Cậu đừng lấy chuyện này ra lừa dối tôi!”
Hạ Thâm buồn bã: “Tôi có lừa cậu chuyện gì đâu.”
Kiều Thiều há mồm chính là: “Vừa rồi cậu…”
Hạ Thâm nhìn qua, chờ người nọ nói hết lời.
Nhưng Kiều Thiều dừng lại, y nhìn qua chỗ khác: “Đi, về ăn cơm.”
Hạ Thâm bất đắc dĩ mà khẽ thở dài: “Đi thôi.”
Hai người về tới lầu hai quán cơm, Vệ Gia Vũ sắc bén nhận ra bầu không khí giữa hai người có gì đó sai sai.
Lâu Kiêu liếc Hạ Thâm một cái, không nói gì.
Vệ Gia Vũ nhìn nhìn Kiều Thiều, cũng không dám hỏi.
Chuyện gì đây?
Lúc nãy còn gấp không dằn nổi mà muốn đi thân mật, sao bây giờ lại làm mình làm mẩy?
A a a!
Bọn yêu nhau đúng là phiền phức!
Không cần biết là nam nữ, nam nam, nữ nữ, bất nam bất nữ… đều phiền phức như nhau!
Đêm nay Kiều Thiều ngủ không ngon.
Lăn qua lộn lại nửa ngày, hận không thể xuống sân chạy một vòng.
Trần Tố nhẹ giọng hỏi: “Kiều Thiều cậu sao thế?”
Bình thường sau khi tắt đèn bọn họ sẽ không nói lời nào, Lông Xanh trùm chăn chơi game, Trần Tố nghe danh nhân diễn thuyết, Kiều Thiều thì cố gắng thôi miên.
Có điều giường Trần Tố ngay trên giường Kiều Thiều, dù đã đeo tai nghe cũng có thể cảm giác được người kia không an.
Kiều Thiều buồn thanh nói: “Không sao.” Đại khái là thi được tròn điểm nên quá mức vui sướng.
Trần Tố nói: “Nếu cậu không ngủ được, chúng ta tán gẫu một lát?”
Trong lòng Kiều Thiều ấm áp, nói: “Cậu mau ngủ đi, sáng mai phải dậy sớm.”
Giờ đã mười một giờ rồi, đối với những người năm giờ rưỡi phải dậy thì đã là muộn.
Trần Tố dừng lại: “Vậy cậu cũng ngủ sớm nhé.”
Kiều Thiều đồng ý, cố gắng để mình không lăn qua lộn lại nữa.
Cuối tuần sẽ nhanh tới thôi…
Về nhà sẽ nhờ Đại Kiều hẹn tiến sĩ Trương một lần…
Mơ mơ màng màng, Kiều Thiều ngủ.
Y mơ một giấc mộng.
Trong mộng ở sau quán cơm, lưng dựa tường, phía trước là một bóng người mơ hồ.
Kiều Thiều biết là ai, nhưng không muốn thấy rõ.
Y nghe được tiếng cười của đối phương, sau đó cảm giác trên môi một mảnh nóng cháy, tiếp theo là tiếng hít thở dồn dập khiến da đầu run lên.
Rạng sáng ba giờ.
Kiều Thiều bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
Cái quỷ gì! ăn cắp là xấu lắm đó, ăn cắp sẽ không giàu nổi đâu!
Kiều Thiều trợn to mắt, tai nghe rớt một cái cũng không nhận ra.
Cái mộng quỷ gì đây!
Thế mà y lại mơ thấy… Mơ thấy…
Kiều Thiều sờ miệng mình, tim đập bình bịch.
Xong rồi xong rồi.
Mình bị cái tên đầy miệng mê sảng kia hố chết.
Thứ sáu hôm sau, trong lòng Kiều Thiều bất ổn, không muốn gặp Hạ Thâm chút nào.
May mà hình như tối qua Hạ Thâm lại thức suốt đêm, đến phòng học liền bắt đầu ngủ bù, cũng không cho Kiều Thiều cơ hội nhìn hắn.
Mãi khi đến trưa, Kiều Thiều đã bình tĩnh.
Y cảm thấy do mình nhất thời quỷ mê tâm hồn, nếu không sao lại nằm một cái mộng như thế?
Chơi gei là không đời nào.
Hạ Thâm thẳng đến không thể thẳng hơn, Kiều Thiều cũng chưa từng hoài nghi tính hướng của mình.
Sau này…
Kiều Thiều hít nhẹ một hơi, vẫn nên nhắc nhở Hạ Thâm, để hắn thu liễm lại, đừng có nói bậy bạ nữa.
Mặc dù đều là nam thì thế nào?
Có những lời nói ra vẫn gây hiểu lầm.
Khó lắm hai người mới thành bạn tốt, tan rã thì quá đáng tiếc.