Một người không thể quên đi, đến cuối cùng rồi cũng tan nát.
Tựa như hiện tại, Kiều Thiều không để ý tới hắn.
Những phút giây hai người ở chung liền trở thành kí ức thống khổ nhất.
Mà hắn cả đời cũng không quên.
Năm năm trước sau khi mẹ qua đời, Hạ Thâm đã tự nói mình tuyệt đối sẽ không thích bất cứ kẻ nào.
Bạn bè cũng được, người yêu cũng được, cuộc đời hắn không cần thêm bất cứ ai quan trọng.
Vì mất đi rất đau đớn, càng tàn nhẫn hơn khi người đó không thể quên.
Nhưng hắn gặp Kiều Thiều…
Một đứa nhỏ cực kì giống bản thân năm năm trước, rồi lại càng thêm nhỏ yếu.
Không biết từ lúc nào, Hạ Thâm đã lẳng lặng bảo vệ bên người.
Lại không bảo vệ được cả đời.
Kiều Thiều đã nhận ra tình cảm của hắn, bắt đầu bất hòa, sau đó thì sao?
Hạ Thâm nhẹ hít một hơi, cố gắng nhìn về bức tranh in máy rẻ tiền kia.
——- Làm bạn.
Hắn có thể làm bạn với Kiều Thiều.
Chỉ cần Kiều Thiều luôn ở đó, hắn sẽ có thể nhìn đến, thế là đủ rồi.
Hắn sẽ tuyệt đối không làm phiền cuộc sống của y.
Nếu Kiều Thiều thật sự thấy phiền phức, chờ học kì sau khai giảng, hắn sẽ đổi chỗ ngồi.
Hạ Thâm nhắm mắt, trong lòng quẩn quanh hai câu nói.
Đời này chỉ có một Kiều Thiều.
Tuyệt đối sẽ không thích thêm bất cứ kẻ nào.
Ngày hôm sau, Kiều Thiều dùng số điện thoại đăng kí QQ, thấy được tin nhắn của trưởng nhóm toán gửi đến: “Larry huynh, chuẩn bị thế nào? Đừng quên ngày mai thi đó nha! Còn là online nữa đó, nhớ đúng giờ.”
Kiều Thiều trả lời: “Ừm, tôi sẽ không quên đâu.”
Vừa lúc Cây Xà đang online, lập tức đáp lại: “Thật ra cũng không cần chuẩn bị nhiều lắm, cứ phát huy như bình thường là được, lần này hai huynh đệ ta liên thủ, giẫm chết thằng mất nết kia xuống đất!”
Kiều Thiều không có tâm trạng nói chuyện phiếm, có lệ một câu liền định offline, ai ngờ Cây Xà lại nói: “Mà nói nghe, tôi cảm thấy thi cuối kì lần này tôi thấy chúng ta có hy vọng đứng đầu.”
Kiều Thiều sửng sốt, ngưng thần hỏi: “Sao lại có thể?”
Cây Xà thần thần bí bí: “Cậu cũng ở phòng thi đầu tiên đúng không, chẳng lẽ cậu không biết?”
Kiều Thiều thi ở phòng đầu tiên cái đít, y nhanh chóng gõ chữ: “Tôi không biết, Hạ Thâm…” Gõ đến đây bỗng ý thức tên không được, sau khi xóa sạch bèn đổi thành: “Học thần làm bài không tốt sao?”
Cây Xà thở dài: “Ai biết đâu, mỗi nhà mỗi cảnh, học thần nộp giấy trắng môn văn.”
Trái tim Kiều Thiều đập bình bịch.
Cây Xà nói tiếp: “Theo lý thuyết thì đề lần này rất đơn giản, học sinh tiểu học cũng làm được, nhưng nói thật đề cũng rất ác, lúc viết tôi nhớ mẹ tôi sáng năm giờ nấu cơm, tối mười một giờ giúp tôi làm bài tập, ngồi viết một hồi xém chút nữa khóc mất…”
Hắn lải nhải lè nhè một đống lớn, nhưng không biết bên QQ kia đã không còn ai.
Kiều Thiều nhanh chóng lấy đại một bộ quần áo tròng lên liền ra ngoài, gấp không kêu taxi, trực tiếp nhờ chú Trần tài xế chở đến trường học.
Y muốn gặp Hạ Thâm, hiện tại lập tức muốn đến gặp hắn!
Sao y lại có thể ích kỉ như vậy?
Khi thi ngữ văn xong Hạ Thâm đến tìm mình, sao mình có thể đuổi người đi được chứ?
Bản thân mình đối mặt với đề bài đã đau khổ như thế, chẳng lẽ Hạ Thâm thì không sao?
Bên sân bóng rổ, Hạ Thâm vừa nói đến mẹ liền lộ ra âm thanh mất mát, vĩnh viễn Kiều Thiều cũng không quên.
Y đã làm những gì?
Chỉ biết ích kỉ riêng mình, không hề nghĩ đến Hạ Thâm!
Kì tích là, khi đầy đầu Kiều Thiều lo lắng cho Hạ Thâm, bóng ma bao trùm nội tâm có khuynh hướng tan đi.
Được quan tâm đương nhiên quan trọng.
Nhưng quan tâm người khác đồng dạng cũng là một loại cứu vớt.
Khi Kiều Thiều xuống xe, trong đầu đều là câu nói của Hạ Thâm——–
Cuộc đời chúng ta không phải chỉ có cha mẹ, nếu cố gắng mà sống, sẽ gặp được rất nhiều người tốt.
Như cậu vậy.
Như cậu vậy.
Ba chữ đó cho Kiều Thiều dũng khí cực lớn.
Y muốn nói cho Hạ Thâm, y muốn nói hết cho hắn biết.
Vì, Hạ Thâm đã nghĩ y là người tốt sau khi mất đi mẹ!
Một đường bò lên ba tầng, sau khi ấn chuông cửa, Kiều Thiều khẩn trương đến không đứng nổi.
Cửa mở, Hạ Thâm nhìn đến y cũng ngây ngẩn cả người.
Kiều Thiều sợ dũng khí của mình biến mất, há mồm liền nói: “Tôi muốn nói chuyện với cậu!”
Đồng tử Hạ Thâm co lại, âm thanh có chút khàn: “Vào nhà rồi nói.”
Kiều Thiều không dám vào, y cúi đầu, ưỡn lưng thẳng tắp: “Không cần!”
Trái tim Hạ Thâm tắc nghẽn, đã biết người kia muốn nói gì.
Hắn đã chuẩn bị tâm lý cả đêm, lại không ngờ trời vừa sáng đã phải đối mặt.
Cũng tốt, nói sớm nát sớm, hắn sẽ thu hồi tất cả tâm tư không nên.
Hai người đồng thời mở miệng, nói ra lại hoàn toàn là hai câu khác nhau.
Kiều Thiều: “Xin lỗi, Hạ Thâm, tôi thích cậu!”
Hạ Thâm: “Tôi sẽ kiềm chế mình, sẽ không thích cậu nữa.”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!