Tứ Nguyệt tự nhiên hiểu kết cục quà tặng Lục Nhiên nhận là bị vứt bỏ, cô nhịn không được hô một tiếng: “Anh!”
Đường Thời lại giống như không có nghe thấy Tứ Nguyệt kháng nghị, ung dung xoay người, tiếp tục chào hỏi người kế tiếp.
Ánh mắt Cố Khuynh Thành bình tĩnh nhìn cái hộp quà của mình trong xe đẩy trước mặt Lục Nhiên.
Cô thật không ngờ một ngày kia, mình thế nhưng thua Phùng Y Y.
Quà tặng Phùng Y Y đã từng bị Đường Thời không chớp mắt ném vào trong đống quà tặng vứt bỏ, lại chiếm Đường Thời coi trọng.
Mà quà tặng của cô đã từng quan trọng nhất trong mỗi lần sinh nhật Đường Thời lại bị anh nhìn cũng không nhìn ném vào bên trong đống quà tặng bị vứt bỏ.
Giống như là ba năm trước đây, sau khi anh và cô vui vẻ một đêm liền bị anh không hề lưu luyến vứt bỏ.
Có lẽ bởi vì Cố Khuynh Thành nhìn chằm chằm hộp quà bên trong xe đẩy trước mặt Lục Nhiên lâu lắm, đáy lòng Tứ Nguyệt có chút lo lắng, cô ấy nhịn không được nháy mắt ra hiệu với Tô Niên Hoa, Tô Niên Hoa trực tiếp ném quà tặng của mình cho Lâm Cảnh Thần, sau đó liền giống như hoà giải nói: “ Tiểu Nguyệt, Khuynh Khuynh, theo tôi uống hai chén được không?”
” Được a được a.” Tứ Nguyệt lên tiếng phụ họa, liền lôi kéo Cố Khuynh Thành, dẫn cô cách xa Đường Thời.
Ba người trở lại góc hẻo lánh lúc trước Tứ Nguyệt và Cố Khuynh Thành ngồi nói chuyện phiếm.
Sau khi ngồi xuống, Cố Khuynh Thành không có nói chuyện phiếm hoạt bát và vui vẻ cùng Tứ Nguyệt, chỉ ngồi ở trên ghế trầm mặc nghe.
Tứ Nguyệt và Tô Niên Hoa vốn là vì Cố Khuynh Thành mới đổi đề tài, kết quả cô không rên một tiếng, hai người nói xong có chút nói không được nữa.