Thật hy vọng... Thời gian có thể dừng lại lúc đó, dừng lại, để cho anh và cô liền ở chung một chỗi như vậy.
Tô Niên Hoa chịu về nhà, chịu ăn đồ ăn khuya cô làm, chịu cùng cô bình tĩnh nằm ở trên một cái giường như vậy... Chịu vì cô không chút lựa chọn ngăn chặn một đao kia, có phải đại biểu thật ra thì, cô là có hi vọng hay không?
Đáy lòng cô hiểu được, Tô Niên Hoa đối với cô làm những thứ này, một chút cũng không gọi là tốt, nhưng là cô cũng đã thỏa mãn.
Anh không thương cô, thậm chí anh là có chút hận cô, là cô đích thân phá hủy phần động tâm cùng tình yêu thứ nhất trong đời anh, cho nên anh chịu cùng cô bình an vô sự, cô cũng cảm thấy đây là hạnh phúc được ban cho.
Tứ Nguyệt mỉm cười xoay người, mượn ánh đèn ngủ, nhìn Tô Niên Hoa ngủ, trong nháy mắt, đáy lòng bất chợt trở nên phá lệ bình tĩnh.
Ở thời điểm còn trẻ, cô thấy Tô Niên Hoa bắt đầu có bạn gái, sau đó một tên lại đổi một tên, khi đó cô không phải là không ghen, chẳng qua là cô ở dưới đáy lòng tự nói với mình, cô không muốn Tô Niên Hoa cưỡi ngựa xem hoa với các cô gái, cô muốn theo anh bạc đầu giai lão.
Cô thừa nhận cô như vậy có chút ngu, đại khái cô có thể tìm người đàn ông yêu mình, làm công chúa cao cao tại thượng được thổi phồng trong lòng bàn tay, nhưng là cô làm không được...
Lúc Trình Tả Ý bị người cục cảnh sát từ BẮc Kinh khách sạn lớn nơi mang lúc đi ra, cửa khách sạn lớn, chỉ còn lại có mấy người giữ cửa, vai nam chính cùng nhân vật nữ chính của buổi cầu hôn long trọng kia, còn có quần chúng vây xem, cũng đã về hết không còn một mống.
Giữa hè, đêm khuya không hề nóng rang giống như ban ngày, lúc Trình Tả Ý đi ra cửa khách sạn, theo bản năng quay đầu, trên đỉnh đầu chính là cái màn hình lớn, lúc này đã không có những thứ hình ảnh lãng mạn kia, bầu trời cũng không có tiếng ca ở phiêu đãng êm tai, nhưng là trước mắt của cô, vẫn hiện ra mình cảnh tượng phát trực tiếp trên TV mình thấy trong phòng.
Mỹ nhân Như Ngọc, nam nhân như thần.
Tình đầu ý hợp, làm nên.
Kia đại khái là đồng thoại đẹp nhất và không chân thật nhất trên cái thế giới này.