TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
"Tôi không nghĩ là cánh cửa đó có thể ngăn cản sự tò mò của Bộ trưởng lâu đâu." Lucius khiêu mi gõ gõ gậy đầu rắn.
"Không cần vì ông ta sẽ không biết chúng ta đang làm gì.
Căn phòng này có thể kéo dãn thời gian, 2 tiếng đồng hồ trong đây chỉ bằng 1 phút ở ngoài thôi." Harry giải thích.
Lucius nhếch môi, ông đoán không sai, ngôi nhà thần kỳ đến thế sao lại tồn tại một căn phòng bình thường cho được.
Harry ngẩng đầu nhìn những người đang hiện diện trong phòng, "Cảm ơn, mọi người đã đến đây hôm nay.
Tôi biết mọi người đang nằm dưới sự theo dõi của Fudge nên đã tự tiện tổ chức bữa tiệc này để tập hợp những người tôi tin tưởng nhất lại đây nhằm thảo luận một việc rất quan trọng."
"Harry à." Sirius lên tiếng.
"Trong số những người cháu tin tưởng sao lại bao gồm luôn cả Malfoy vậy?"
"Cháu cần một người hiểu rõ Voldemort." Harry đi lướt qua y ngồi xuống một chiếc ghế, Snape theo sau ngồi bên cạnh cậu.
"Nếu cháu muốn một người hiểu rõ kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy không phải ở đây có một người rồi sao?" Y liếc nhìn Snape.
"Severus anh ấy bình thường không hay để ý đến hành vi, cử chỉ và sở thích của người khác cho lắm." Cậu cười khẽ đáp.
Lily ngồi xuống phía bên kia của Harry, tiếp theo là James.
Lucius chọn một chiếc ghế riêng để an tọa.
Dumbledore ngồi bên cạnh Snape, tiếp theo là Sirius và Remus.
"Thật vui vì con đã chấp nhận mở lòng thả gánh nặng trên vai xuống chia sẻ cùng chúng ta." Dumbledore vuốt râu vui vẻ gật đầu.
"Thầy đã từng nói dây không phải cuộc chiến của một mình em.
Chỉ là em đã quá kiêu ngạo cho rằng bản thân đã lường trước tất cả mọi việc và đã phải trả giá đắt vì điều đó." Cậu thở dài.
"Thứ lỗi cho tôi xen vào cuộc nói chuyện của hai người nhưng làm sao cậu lại nghĩ tôi sẽ chia sẻ thông tin cá nhân của Chúa tể hắc ám cho cậu chứ.
Khi ngài ấy đã trở lại?" Lucius tỏ ra khó hiểu.
"Đó còn tùy thuộc vào việc đó có thật sự là Voldemort hay không."
"Cậu có ý gì?" Ông ta ngờ vực nhíu mày.
Harry không trả lời Lucius mà hỏi Dumbledore một câu chả liên quan.
"giáo sư Dumbledore, khi lâm chung ông của em đã nói những gì?"
"Ông trò nhờ ta chăm sóc cho trò." Dumbledore đáp.
Cậu quay sang nhìn Snape.
"Ông của em còn nói về lời nguyền mà ông ấy đã dùng để tiêu diệt Chúa...! tiêu diệt Voldemort." Snape ngập ngừng một chút rồi quyết định sẽ gọi thẳng tên Chúa tể hắc ám từ bây giờ.
Đối với hắn người đó đã không còn đáng sợ nữa rồi.
"Nguyên văn ông em nói là gì?" Cậu hỏi.
"Ông em nói Mười ba năm trước tôi đã hạ một lời nguyền, một lời nguyền lấy sinh mệnh làm cái giá để đốt cháy tận diệt linh hồn kẻ thù mà không kẻ nào có thể tránh thoát." Snape nghiêng đầu nhớ lại.
"Vậy thì Voldemort chắc chắn chết rồi." Cậu ngay lập tức kết luận.
"Làm sao cậu có thể chắc chắn như thế?" Lucius phản bác.
"Ông tôi sẽ không nói những điều vô ích đâu." Merlin chính là dùng tác dụng của lời nguyền để nhắc nhở cậu.
Harry lấy từ trong túi ra một quyển sách cũ kĩ bị xích sắt khóa chặt.
Vừa xuất hiện nó đã làm cho người ta có cảm giác không tốt, một cảm giác rùng mình ớn lạnh đến sởn cả da gà.
Và cảm giác đó còn mạnh mẽ hơn khi cậu tháo bỏ dây xích, dường như có thể nghe thấy tiếng gào thét của các vong linh bị giam cầm vang lên từ trong hư vô khi cuốn sách một lần nữa được mở ra.
"Nhiều lúc tôi..." Harry dừng một chút rồi tiếp tục.
"...!và ông nội, đã nghiên cứu xem làm cách nào để tiêu diệt một kẻ thích cắt lát bản thân như Voldemort hiệu quả và ít thương vong nhất có thể."
"Cậu nói cắt lát là ý gì?" Lucius cắt ngang.
"Chắc ông không biết đâu, chủ nhân của ông có sở thích tự xé rách linh hồn chính mình giấu vào trong một số đồ vật nhằm mục đích đạt được sự bất tử.
Cho dù cơ thể có bị hủy hoại hắn ta vẫn có thể hồi sinh trở lại vào một ngày nào đó.
Vật thể chứa đựng linh hồn được gọi là trường sinh linh giá." Cậu giải thích bằng chất giọng đều đều khi lật giở từng trang sách ố vàng, có trang còn dính đầy máu khô.
Gương mặt của Lucius trở nên trắng bệch.
Linh hồn đối với một phù thủy quan trọng cỡ nào đến một đứa trẻ con cũng biết.
Thảo nào tính tình của vị kia càng lúc càng tàn bạo vô nhân tính.
"Cậu biết rõ quá nhỉ?" Ông siết chặt gậy đầu rắn liếc nhìn Harry.
"Không dối gạt ông.
Tôi đến Anh quốc chủ yếu là để xử lý Voldemort còn việc đi học chỉ là thuận tiện thôi." Cậu lạnh nhạt nhấp môi.
James nhíu mày không đồng ý.
"Sao cháu lại nói thế? Đó không phải việc một đứa trẻ nên làm đâu."
"James nói đúng đấy.
Cháu đã quá cực đoan rồi.
Cháu có nghĩ tới nếu cháu có mệnh hệ gì ở một nơi không ai biết thì phải làm sao không?" Remus lên tiếng.
"Không sao." Cậu nhẹ thở dài.
"Đối với tôi lúc đó...!sống là một việc rất mệt mỏi."
Những người lớn có mặt ở đây ngay lúc này đều bàng hoàng nhìn cậu.
Một đứa trẻ dịu dàng đến nhường ấy với nụ cười chưa bao giờ tắt trên môi sao lại có cái suy nghĩ tiêu cực đến thế?
"Harry" Lily vội nắm lấy tay cậu.
"Không được.
Cô không cho phép."
Cậu vỗ vỗ tay Lily trấn an.
"Đừng lo, cháu đã bỏ cái suy nghĩ đó lâu rồi.
Bây giờ cháu đã có mọi người ở bên cạnh, sẽ không làm chuyện dại dột nữa đâu."
Lily nhìn sâu vào đôi mắt hoàng kim xinh đẹp của cậu cố gắng tìm kiếm bất cứ dấu hiệu không ổn nào bị che đậy nhưng không thể.
"Hứa với cô nhất định phải yêu quý bản thân nhiều hơn được không?"
"Được" Cậu mỉm cười gật đầu.
Cho dù trong lòng vẫn còn lo lắng nhưng Lily cũng không nói gì thêm mà chỉ dặn lòng phải chú ý hơn tới cậu.
"Chúng ta tiếp tục nhé." Harry thu tay lại nói với mọi người.
Cậu giở quyển sách đến gần cuối nơi có một tấm da dê nhàu nát được đính lên phía trên.
"Đây là kết quả mà tôi và ông nội đã nghiên cứu được.
Bạn đang đọc bộ truyện [Hp][Snarry] Đôi Mắt Hoàng Kim tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: [Hp][Snarry] Đôi Mắt Hoàng Kim, truyện [Hp][Snarry] Đôi Mắt Hoàng Kim , đọc truyện [Hp][Snarry] Đôi Mắt Hoàng Kim full , [Hp][Snarry] Đôi Mắt Hoàng Kim full , [Hp][Snarry] Đôi Mắt Hoàng Kim chương mới