TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Nhật Huy sải từng bước dài, tôi nhìn tấm lưng thẳng cao lớn của cậu ta lòng không khỏi ganh tị. Cậu ta không chỉ đẹp trai, phong độ mà còn đầy quyến rũ. Bờ vai rắn rỏi nhấp nhô theo từng nhịp chân, cậu ta thật cao lại không ốm yếu chút nào. Ngược lại, Nhật Huy rất lực lưỡng, vì cậu ta mặc áo sơ mi trắng đồng phục khá mỏng nên đường nét bên trong cũng… mờ mờ, đôi lúc tôi thoáng thấy các cơ bắp nổi trên cánh tay, vai cậu ta.
“Chắc là con gái chết vì cậu ta nhiều lắm!” – Tôi nghĩ thầm rồi khẽ thở dài. – “Cậu ta đã có quá nhiều thứ tại sao lại đến làm phiền tôi chứ? Rất vui sao?”
Tôi mãi suy nghĩ, vô tình hụt cẳng, nghiêng ngã vài giây, và… ôm hôn đất mẹ. Trán tôi đập lên hành lang một tiếng cốp thật to, mắt nổ đom đóm. Tôi ôm đầu rên rỉ, dù rất đau nhưng tôi cảm nhận được những cặp mắt đang trố ra ngó mình.
“Ặc! Xấu hổ chết mất!” – Tôi cúi đầu, cắm mặt bước theo Nhật Huy đã bỏ xa một đoạn.
Tôi cắm đầu cắm cổ chạy vù đến chỗ cậu ta, Nhật Huy dường như không để ý vẫn tiếp tục cuộc hành trình của mình mặc kệ tôi lẽo đẽo theo sau.
“Tên mắc dịch!” – Tôi mắng thầm.
Cậu ta đi vòng vèo một hồi thì đến một dãy phòng học, tôi liếc sơ qua cũng biết nơi này là dãy giữa. Chỗ này có vẻ là nơi đẹp nhất, nổi bật nhất so với các dãy nhà khác trong học viện, những công trình kiến trúc được xây dựng khá chi tiết và tỉ mỉ, bao bọc xung quanh là những cây cổ thụ lâu năm, trên tường, dây leo bám chằng chịt rất đẹp mắt, xem ra nó đã có từ lâu đời rồi. Nơi này mang đậm phong cách cổ điển như các lâu đài sang trọng ở Châu Âu, đầy trang nghiêm và cổ kính.
Tôi mải mê ngắm nghía, quên mất Nhật Huy ở bên cạnh, bỗng dưng cậu ta nắm tay tôi lôi mạnh đi như người ta lôi một con lừa lì lợm vậy. Chưa kịp thắc mắc cậu ta muốn gì, tôi đã thấy bọn Điêu Tàn đứng ở chân cầu thang, nơi cửa vào.
Vừa thoáng thấy bóng dáng Nhật Huy, bọn Điêu Tàn bắt đầu chạy ù tới tới xun xoe như bầy cún con gặp mẹ, tôi nhìn mà chỉ muốn đạp ột phát. Vừa mới “quẫy đuôi” chạy đến gần Nhật Huy, bọn Điêu Tàn lập tức sựng lại khi nhìn thấy tôi núp sau cái thây khổng lồ ấy, môi mấp máy gì đó còn mặt mày thì tái mét.
Nhật Huy dường như không quan tâm lắm đến bọn họ, chỉ lạnh nhạt:
– Từ nay cậu ta là osin của ta.
– Dạ? – Không hẹn mà gặp, cả bọn cùng thét lên như lợn bị chọc tiết.
Nhật Huy không nói thêm, lại nắm tay tôi lôi đi tiếp. Nhật Huy dẫn tôi đi vòng vòng hết cầu thang này đến cầu thang khác, đến khi tôi thở hồng hộc như sắp tắt thở đến nơi thì cậu ta mới dừng lại, quay người nhìn tôi:
– Sách?
– Đây này! – Tôi cố nén không chọi cái cặp vào bản mặt cậu ta, khom lưng lục lục cái cặp, lôi ra một cuốn sách đưa cho Nhật Huy.
Cậu ta cầm lấy rồi quay lưng bước vào cửa, tôi lập tức thở phào. Chưa kịp thở hết hơi, cậu ta đã quay lại, nhìn tôi chằm chằm.
– Sao không vào?
– Nhưng… Tôi học ở dãy bên kia mà. – Tôi cố nuốt ngụm thở lúc nãy vào, lắp bắp trả lời cậu ta.
– Từ hôm nay cậu học cùng lớp với tôi. – Nhật Huy không giải thích, chỉ buông một câu như mệnh lệnh rồi quay người trở vào lớp.
Tôi nhìn vào bóng lưng cậu ta, thầm cười vì bản thân không nghĩ cũng biết câu trả lời, hắn là ai chứ? Đổi lớp sao? Việc đó với hắn dễ như tôi ăn kẹo. Tôi biết thế nhưng vẫn không ngăn được một chút nhói ở trong tim. Quyền lực của cậu ta… Quá kinh khủng.
Nhưng tôi cố ra vẻ khinh khỉnh, dửng dưng bình thản xoay người bước theo cậu ta, không nói thêm câu nào.
“Khoan… lạ quá! Sao lớp học lại chỉ có hơn chục người thôi nhỉ?” – Tôi giật mình sững lại khi nhìn vào bên trong. Khung cảnh bên trong hoàn toàn khác với lớp kia của tôi đã thế đồng phục của họ cũng không hề giống của tôi tí nào nữa chứ, nó có màu đen tuyền, áo sơ mi trắng viền đỏ, từ đường nét, màu sắc, đều trang nhã và đẹp vô cùng, trên các nút áo, cánh tay, các nếp gấp và túi đều có các điểm nhấn được may chi tiết tỉ mỉ, chỉ cần nhìn vào cũng thấy toát ra vẻ sang trọng và cao quý, bên ngực trái có gắn một huy hiệu hình chữ RV bằng vàng chạm trổ rất tinh tế. Trên cổ áo mỗi người đều có thắt một rải ruy băng màu đỏ tươi tạo nên bản giao hưởng hài hoà của sắc đỏ, trắng và đen.
Điều đặc biết đó là tất cả bọn họ đều đẹp đến đáng sợ, trông họ giống như không cùng tồn tại chung thế giới với tôi vậy. Tôi bắt đầu cảm nhận được bầu không khí không bình thường ở đây, nuốt khan nước bọt, cố gắng cúi đầu bước theo Nhật Huy vào lớp.
Khi tôi vừa đặt chân vào cửa lớp cũng là lúc những cái nhìn xoi mói, khó chịu và sặc mùi sát khí đồng loạt hướng về tôi, những tiếng xì xầm to nhỏ nổi lên. Những giọng nói kiêu căng hách dịch vang lên, tỏ rõ sự khinh thường đối với tôi:
– Hừ… to gan thật, có hâm mộ quá cũng không được phép mò lên đây chứ. – Một giọng nữ cao vút đột nhiên vang lên giữa không gian im lặng nơi đây.
Liền sau câu nói của cô gái đó là những tiếng cười cợt vang lên không ngớt, cùng với đó là những câu nói châm biếm, đầy vẻ kiêu ngạo:
– Tôi đã nói mà, bọn học sinh ở các dãy kia chỉ toàn một lũ bám đuôi, không hơn không kém.
– Hừ! Giỏi thật! Thân phận thấp hèn mà dám mò lên lớp của chúng ta còn bám theo đuôi ngài Nhật Huy nữa chứ.
…
Những câu nói cay độc cứ thi nhau chĩa về phía tôi một cách không thương tiếc, tôi cố kìm cơn giận, nắm thật chặt tay để giữ bình tĩnh, những con người này thật sự rất đáng ghét, họ quá kiêu ngạo.
Bỗng một tiếng “rầm” thật to vang lên khiến tôi giật điếng người,vội ngẩng mặt lên nhìn vào con người vừa gây ra âm thanh ghê rợn đó – Nhật Huy – cậu ta đứng khoanh tay trước ngực, một chân giơ cao, vậy mà lưng vẫn thẳng tăm tắp, vì đứng sau lưng nên tôi không thấy được vẻ mặt cậu ta nhưng hơi lạnh tỏa ra từ cậu ta cũng khiến tôi rùng mình.
Bạn đang đọc bộ truyện Huyền Thoại Vampire Trắng tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Huyền Thoại Vampire Trắng, truyện Huyền Thoại Vampire Trắng , đọc truyện Huyền Thoại Vampire Trắng full , Huyền Thoại Vampire Trắng full , Huyền Thoại Vampire Trắng chương mới