Lưu Tích ngay từ thời điểm ấy đã cảm thấy trong lời kể của Hải Cương
đang thiếu sót một thứ gì đó. Hắn ngay lập tức chen vào và hỏi: “Hải, thế còn vụ ngoại hình và giọng nói? Mày đổi kiểu gì?” Hải Cương dừng lại, bắt đầu nghĩ xem chuyện này có thể kể từ đâu. Hắn nghĩ
một lúc, cuối cùng đã có thể sắp xếp được thứ tự để kể thông tin như thế nào. Lưu Tích chuẩn bị tinh thần, sẵn sàng để nghe phương pháp thay đổi của Hải Cương. “Cuồng Huyết là một loại Dị Huyết rất thú vị, bọn ta giống một tấm gương vậy. Sức mạnh sẽ tăng theo tỉ lệ của thương thế, phản chiếu lại những gì vừa nhận vào. Nhưng cũng giống như một tấm
gương, nếu thứ chiếu đến quá mạnh, bọn ta có thể chết ngay lập tức. Nói chung, ý ta là, Cuồng Huyết muốn mạnh phải có khả năng chịu đau cực kì
tốt. Vì nếu đang trong cơn đau ấy mà quằn quại sẽ đánh mất khoảng thời
gian cơ thể bộc phát, khó có khả năng lật ngược thế cờ. Ta tự hào vì khả năng chịu đau của mình, cũng bởi từ bé ta đã được luyện tập những thứ
như vậy. Cơn đau của việc tự thay đổi vị trí nội tạng, chỉnh lại
cấu trúc xương, bóp méo cơ, nuốt than đổi giọng, tự vùi dập để đổi lấy
một ngoại hình khác. Với ta, đó là những thứ có thể chịu được. Ha, có
thể từng quá trình trong số đó đều có thể giết chết kẻ khác bằng sự đau
đớn, nhưng với ta, đó chỉ là một cái khổ nhục kế thông thường, bình
thường.” Hải Cương nói, bằng thứ giọng khác hẳn lúc trước. Đúng
như những gì Lưu Tích đã nghĩ, cách để thực hiện màn biến thân ngụy
trang của Hải Cương cực kì tàn bạo. Có thể nói, tên Cuồng Huyết này đã
tự giết chính mình một vài lần để có thể hóa thành một thằng gù thấp bé.
Bạn đang đọc bộ truyện Huyết Thần Lộ tại truyen35.shop
“Sau đó thì thế nào nữa?” Lưu Tích hỏi. “À, ta mất một khoảng thời gian khá dài để thuần thục việc chuyển trạng
thái thành gù. Trong suốt thời gian đó, ta vẫn bám theo Hoàng Thao từng
chút một. Ta thường không ngủ, đeo bịt mắt ngồi yên trên cây hàng giờ
như cú. Mỗi âm thanh vang lên, ta lại dựng người dậy nghe ngóng. Có thể
nói đó là một bài tập, dần dần, thính giác của ta đã tiến hóa, có thể
nắm bắt rất tốt chuyển động.” Hải Cương nói. Bây giờ Lưu Tích mới để ý là Hải Cương không hề nhìn thẳng vào mặt hắn để nói chuyện mà hơi
nghiêng đầu sang, dường như hướng tai vào hắn. Cũng đúng thôi, một kẻ
không còn đôi mắt, việc nói chuyện đối mặt với người khác cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa. “Vậy thì vì sao ngươi lại quyết định sẽ làm soát vé trên Thiết Điện Xa?” Lưu Tích hỏi tiếp. “Chuyện đó kể ra cũng khá là hi hữu. Sau khi ăn xin được một cái vé ở chỗ hội
người khuyết tật, ta lên tàu với mục đích bám theo Hoàng Thao và Lưu
Thanh. Lúc đấy trong đầu chỉ có bám theo thôi, đồ mang theo không chuẩn
bị kĩ cũng sớm bị dùng hết. Ta trở thành một bóng vất vướng trên đường
vì hết tiền.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!