Nếu tung ra một cú đấm mạnh, người tung đòn cũng sẽ nhận lấy một lực
tương đương lực đấm ra. Nói cách khác, khi so quyền với thiên thạch, Lưu Tích chắc chắn sẽ bị bắn văng ra, dù không bị đè thì cũng là do tự mình đẩy mình. Nhưng vừa rồi, hiện tượng ấy không hề xảy ra, khối
công trình kia cứ như một đàn bướm yếu mỏng, bị Lưu Tích dọa sợ liền
tách ra, tuyệt nhiên không tạo ra sát thương nào. Còn nhớ, theo
Minh Đa lý luận từ trước, sóng năng lượng màu xanh của Lưu Tích bản chất không phải làm lạnh mà là đẩy bay đi năng lượng của các phân tử có
trong vật liệu. Khi các phân tử chuyển động chậm lại, nhiệt sẽ giảm,
giảm đến mức thật sâu. Trong trường hợp này, vật đang rơi mang
rất nhiều năng lượng, cụ thể hơn là động năng và thế năng. Lưu Tích với
khả năng triệt để đẩy phăng năng lượng đi không khác gì đang chặn đứng
đòn tấn công ấy, đúng hơn nữa là triệt tiêu năng lượng, thay đổi lực tác dụng lên vật đồng nghĩa với việc thay đổi trạng thái chuyển động của
vật. Ok, coi như đã nói xong về lý do khối kiến trúc kia dừng lại trước mặt hắn đột ngột. Lúc mà Lục Nhiên thử Lưu Tích bằng kiếm, kiếm
cũng không chạm đến cơ thể hắn, vài ba lần hắn dùng sóng năng lượng chặn đòn đánh, giờ đã hiểu là vì sao rồi đấy. Tiếp tục, lúc đối đầu
với đám quái thú cấp B trong Cấm Ma Lâm, Lưu Tích đã khám phá ra khả
năng tạo ra những vụ nổ về mặt không gian khi Kim Bổng đánh. Lúc này
đây, đợt sóng thứ hai cũng chỉ là nâng cấp khả năng của Vũ Ngân Nhu từ
lúc trước. 1+1 không phải bằng 2. Sự hợp tác giữa người với người luôn đem lại hiệu quả tốt hơn cả hai.
Bạn đang đọc bộ truyện Huyết Thần Lộ tại truyen35.shop
Còn đây là sự kết hợp, phép hợp thể, kĩ năng phụ thể, nói chung là tăng khả năng ban đầu của Vũ Ngân Nhu với Lưu Tích lên nhiều lần. Rầm!!!!! Một đòn nữa được Lưu Tích tung ra thẳng vào một mảnh lớn đang bay xuống.
Sóng đầu triệt tiêu năng lượng, sóng sau đập vỡ không gian vật chất, cả
khối kiến trúc kia lại rơi thành vụn cám. Liên tiếp, liên tiếp, những
đòn đánh có thể coi là không thể cản phá của Lưu Tích được tung ra. Cho đến phút cuối, vỏn vẹn vài tích tắc vừa qua, Lưu Tích đã đập tất cả về thời đồ đá, nằm vụn như sỏi trên mặt đất. Hoàng Thao nhìn tên quái vật kia, trong lòng nhiều phần là sợ. Nhưng hắn lại
nghĩ, sợ thì về sau sẽ càng sợ, Lưu Tích sẽ càng lớn mạnh, chung quy lúc này trừ việc tung hết bài của bản thân ra, Hoàng Thao không còn biện
pháp khác. Trên tay hắn hiện ra hai thanh Huyết Kiếm, đỏ máu màu
Thuần Huyết, sẵn sàng dùng đến đấu tay đôi. Đánh theo kiểu dời núi lấp
biển không có hiệu quả, rốt cuộc vẫn nên so thẳng mặt. Nhưng chưa kịp làm gì, Hoàng Thao đã thấy Lưu Tích ngay trước mũi mình…
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!