Đôi khi, có những chuyện con người không thể giải quyết, không thể thay
đổi dù cố gắng đến đâu. Thậm chí là thần là thánh cũng có những vấn đề
nan giải. Đối với Điểu Nhân, đó là chuyện về Tinh Tâm Hội và thế gian
thời bấy giờ. Hắn thực sự không có ý định hận thù gì với bất kì
ai trong Tinh Tâm Hội vì hắn ý thức được chuyện bọn hắn trải qua là bất
khả kháng, không thể làm gì hơn. Nói chung thì bây giờ gặp lại
nhau cũng như đi hết một vòng trời quay lại, mừng là nên, trách mắng thì tuyệt không có một câu. Biết rằng Sát Thủ vẫn còn… sống? Coi là sống đi thì Điểu Nhân vui, chỉ là không quen thể hiện ra ngoài. Một lão từng chinh chiến bao năm giờ lại nhảy cẫng lên như thiếu nữ khi gặp lại bạn, làm gì có chuyện đó! Hắn chỉ xã giao, gỡ nút thắt trong lòng Sát Thủ rồi dừng lại. Cuộc đối
thoại bất ngờ ấy chấm dứt và Lưu Tích cùng Điểu Nhân lại đi càng lúc
càng sâu hơn vào bên trong hang động này. Có nhiều quái thú, nhưng hầu
hết đều không chịu nổi một đòn của Lưu Tích. Hắn đã mạnh hơn rất
nhiều sinh vật dù chưa hề sử dụng đại kiếm cho ra hồn. Điểu Nhân cũng
đau đầu về vấn đề này, đi mãi vẫn chưa thấy thứ gì xứng đáng. Tập trong thời gian ngắn dĩ nhiên sẽ yêu cầu tính bộc phát rất cao, tính
bộc phát cao thì hầu như đều đến từ những trận chiến máu lửa, những
khoảnh khắc cận tử hay những cố gắng cuối cùng để chống lại cái chết.
Thứ có thể giúp Lưu Tích lĩnh hội được đại kiếm cần phải đạt yêu cầu như vậy. Còn nếu muốn dạy từ căn cơ gốc rễ, Điểu Nhân ước chừng ít
nhất hai năm để huấn luyện. Tối thiểu là hai năm, còn hắn thậm chí đã bỏ ra vài chục năm để rèn luyện mới đạt đến trình độ hiện tại. Soạt…
Bạn đang đọc bộ truyện Huyết Thần Lộ tại truyen35.shop
Một chuỗi âm thanh vang lên, dường như rất nhỏ nhưng phản ứng lại với nó
lại là một bộ dạng cực kì cảnh giác của Lưu Tích. Không phải lý trí, đây chỉ là linh cảm, hai người bọn hắn đều có thể cảm nhận rõ mùi của nguy
hiểm. “Mày có nghĩ giống chú không?” Điểu Nhân lên tiếng hỏi. “Ý chú là lao vào kia và đập nhau với thứ trong đó, bất kể nó là thứ gì?” Lưu Tích hỏi lại. Không gian im lặng, Điểu Nhân gật đầu, Lưu Tích cũng vô thức gật đầu theo.
Nhưng có thể nói là theo bản năng của hắn, tên Thuần Huyết họ Lưu cảm
thấy đây là một kẻ thù khó chịu và không hề đơn giản, chính hắn cũng
không chủ quan dù chỉ một chút. Lưu Tích bước vào vùng tối trước
mắt, quan sát xem thứ gì vừa gây ra tiếng động kia. Hắn gần như không
thể nhìn thấy bất cứ vật thể nào, dù mở mắt hay nhắm mắt lúc này đều
không khác nhau. Hang động sâu, ánh sáng không thể chạm tới. Ngoài phía bên kia thì còn đôi chút le lói đủ để bọn hắn nhìn đường còn ở
trong này, có thể coi đã chui vào một cái bình kín tối om. Lưu Tích lấy thế tấn như Điểu Nhân, đại kiếm được cắm hờ vào mặt đất, tay đưa cao khuỷu lên, trọng tâm hạ thấp xuống.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!