Đêm xuống, bên bếp nướng thịt chuột, hai người bọn hắn chậm rãi thưởng thức món ăn tối này. Đã sắp hết một con chuột rồi mà dường như sức ăn của bọn hắn vẫn chưa giảm chút nào. Điều này thể hiện cả hai thực sự kiệt sức. “Bọn này cũng không đáng sợ lắm đâu nhỉ, tại sao lại có nhiều người khốn đốn vì bọn chúng thế?” Lưu Tích hỏi một câu, cắn một miếng thịt. “Số lượng chăng?” Minh Đa nói. “Cũng có lý, nhưng xử lý tốt một chút thì cũng dễ dàng thôi. Hoặc là một thứ gì khác mà tao với mày chưa biết?” Lưu Tích thở dài. Rùng rợn thiệt, rừng kia hun hút, lũ quái thì mạnh, đùa một câu như Lưu Tích vừa rồi thật khiến người ta phải rợn gáy. Nhỡ có ma thì sao? Minh Đa khóc mất. Rầm! Đúng lúc ấy, một âm thanh vang lên, tuy nhỏ nhưng cực kì quen thuộc. Đó chính là tiếng dẫm chân của con chuột. Nhưng lần này, nối theo âm thanh ấy là nhiều đến vô cùng những âm thanh khác tương tự như vậy. “Éo ổn rồi Tích ơi…” Minh Đa nhét nốt miếng thịt vào mồm, nói.
Bạn đang đọc bộ truyện Huyết Thần Lộ tại truyen35.shop
“Tao cũng thấy vậy.” Lưu Tích đứng lên, tay cầm Kim Bổng, đăm đăm nhìn về cánh rừng phía trước. Chuyện này sẽ không ổn một tí nào, cả hai người bọn hắn đều nhận ra điều đó. Ngay sau đó, từ rừng cây kia, ào ra một đoàn Hắc Thử. Muốn nói bọn chúng có bao nhiêu con cũng khó vì không tài nào đếm xuể, chỉ biết, màu đen lông chuột đã nhiều và dày đặc đến mức lấp kín cả bãi cỏ xanh. “Chắc khoảng…” Minh Đa thở gấp đầy lo lắng, nói. “Đừng nói! Bây giờ chúng ta chỉ có đánh hoặc chết thôi.” Lưu Tích mở miệng. Đám chuột chưa tiến lên vội, tựa như chúng đang chờ đợi một hiệu lệnh gì đó. Lưu Tích và Minh Đa vẫn chưa dám xuất thủ, trước một đàn chuột lớn đến thế này, bọn hắn cũng có chút e ngại. “Ngân Nhu? Cậu đánh không?” “Tất nhiên là có.” Vũ Ngân Nhu xuất hiện, một bên cánh tay như hóa thành một lưỡi dao sắc bén.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!