“Chuyện bắt đầu vào một ngày nọ, khi ta vẫn sống đời sống tươi đẹp. Ngày hôm đó, ta mang trên lưng một chiếc ba lô thú cưng, bên trong là bảy con Hắc Miêu còn non. Ta cũng như bao hành khách khác, tới khu vực ở gần Cấm Ma Lâm để mua đồ. Ta vẫn nhớ chuyến đó, ta đi với mục đích là để mua một vài loại huyết thanh trích xuất từ quái thú trong Cấm Ma Lâm. Thế rồi, ta ngồi ở toa 5, một toa vắng người, kẻ ngồi bên hàng ghế đối diện ta… chính là một con quái vật. Những lời hắn nói đã thay đổi cuộc đời ta. “Huyết Tộc chỉ trường sinh, không hề vĩnh sinh, hơn nữa, trường sinh cũng buộc ngươi phải hoạt động nhẹ nhàng, thậm chí là ngủ đông. Kiếp lận đận này, sống đúng là mệt mỏi. Ta không muốn như vậy, vì thế, ta truy tìm những thứ cao xa hơn.” “Đó là gì?” “Vĩnh sinh.” “Bằng cách nào?” Ngay lúc ấy, hắn kề sát vào mặt ta, cười nhe răng. Dù là Huyết Tộc nhưng ta vẫn chưa hề thấy bất kì ai có răng nanh dài như hắn. Thế rồi, trong nháy mắt, ta thấy hắn hút cạn máu của một hành khách phía trước. “Khi ăn và uống Huyết Tộc, tuổi thọ sẽ bỏ qua ngươi, thời gian với ngươi sẽ là gió thoảng qua tai. Vĩnh sinh, vĩnh viễn thanh xuân.” Trong khoảnh khắc ấy, đôi mắt đỏ Thuần Huyết của hắn mở tròn to, ta cảm giác như hắn đang nhìn ta bằng toàn bộ sự khinh bỉ hắn có. Ta cảm nhận được cái vĩnh sinh hắn nói cao cả ra sao, khủng khiếp thế nào, khi vĩnh sinh, cuộc sống xung quanh sẽ dễ dàng đến mức độ nào, thời gian vô biên vô kể.
Bạn đang đọc bộ truyện Huyết Thần Lộ tại truyen35.shop
“Ta cũng muốn truy cầu một thứ khác, một thứ ở Cấm Ma Lâm.” Một lúc sau, hắn nói tiếp. “Đó là gì?” Ta lại hỏi. “Cũng là thứ để phục vụ việc vĩnh sinh của ta, không phải cái “Thiên Môn” được đồn đoán, thứ ta muốn thực tế hơn nhiều lần.” Sau đó, kẻ mang Thuần Huyết ấy xuống khỏi chuyến tàu đó, chuyện ngày hôm đó chỉ có ta và hắn biết, cái xác kia bị hút kiệt đến mức lúc sau bóp vụn ra thành cám vụn. Chuyện đó đã diễn ra hơn 200 năm về trước, và cũng vào ngày hôm đó, ta lựa chọn để vĩnh sinh, trên chính con tàu này. Không, ta không hề ở trên tàu 100% thời gian, mỗi lần có bến, ta đều xuống, dùng Hương Huyết để che mắt những người xung quanh, biến ta thành kẻ vô hình. Trong khoảng thời gian ở bến, ta thực hiện các sinh hoạt bình thường, sau đó, ta lại lên tàu. Ta cũng không nhớ nổi bao nhiêu chuyến ta đi lậu nữa. Lũ mèo được ta huấn luyện để ăn xác thịt những kẻ xấu số ấy. Ta không phải Thuần Huyết, vì vậy ta không thể hút kiệt sạch máu như hắn, lũ mèo sẽ ăn phần còn lại. Và đó là tóm tắt câu chuyện về ta, lời nguyền của Thiết Điện Xa. Hoặc có thể gọi ta là kẻ mãi mãi 44 tuổi cũng được, suốt 200 năm qua, chưa một lão hóa nào từng ảnh hưởng đến ta.”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!