Ngay khi vừa bước chân vào lớp mê cung thứ sáu, Lưu Tích ngẩn người ra.
Kiến trúc nơi này quá đơn giản, không hề có lấy một chút tường thành
bằng đá nào quá phức tạp như những lớp mê cung bên ngoài. Nơi này giống
một cái lọ khổng lồ, trần nhà cũng được xây bằng đá, chỉ để lộ ra một
vòng tròn lớn. Ở giữa lớp thứ sáu, có một cái cây cổ thụ lá xanh
hoa tím, uốn lượn thân gỗ, rễ bám sâu vào trong nền đá bên dưới. Ánh
sáng từ vòng tròn hở ra trên trần nhà chiếu xuống thân cây ấy, chiếu lên cả thân ảnh đang lơ lửng giữa không gian. Tên đó vẫn đang tiếp
tục tập, cơ thể không quá lớn nhưng đều rất săn chắc, mọi bó cơ đều lộ
rõ và hằn lên đằng sau lớp y phục kia. Nhưng thực sự, bộ y phục đó không thuộc thời đại này, chắc chắn nó phải đến từ nhiều năm về trước. Những động tác kia, Lưu Tích không lạ lẫm gì, đó chính là những động tác mà
hắn đã tập đi tập lại suốt khoảng thời gian qua. Thân ảnh đang tập kia
dường như không quan tâm đến hắn dù chỉ một chút, tiếp tục tập say sưa. Lưu Tích cũng chỉ biết cười, tập đến mức không còn biết đến xung quanh ra
sao, hắn cũng đã từng trải qua. Đó là một cảm giác đáng quý và hắn quyết định sẽ không phá rồi người đàn ông này. Lưu Tích ngồi xuống, tựa lưng
lên vách đá, cứ như vậy nhìn người đó tập. Như một lúc sau, hắn
nhận ra, những người còn lại không thể vào tầng sáu này. Lưu Tích thử
đập cửa, đẩy cửa, nhưng không hề có bất kì dấu hiệu gì thể hiện rằng
cánh cửa này có thể lay chuyển. “Đừng thử nữa, theo cơ chế, nó sẽ chỉ kích hoạt khả năng mở cho những người chạm lên cánh cửa sau khi đã
hút được một lượng oxy nhất định từ người ấy. Nó khác so với những cánh
cửa từ tầng một đến tầng năm.” Một âm thanh vang lên sau lưng Lưu Tích. Đó chính là con khỉ kia. Nó cười, gậy đá đang được đeo sau lưng bằng một
sợi dây da bện chặt. Ma Hầu ấy trông không có vẻ gì là muốn hại Lưu
Tích, nó chỉ đang đùa giỡn, dạng như vậy.
Bạn đang đọc bộ truyện Huyết Thần Lộ tại truyen35.shop
“Vậy ta đã đủ điều kiện?” Lưu Tích hỏi. “Thừa điều kiện là đằng khác.” Ma Hầu đáp lại. Đột nhiên, đúng lúc ấy, từ đâu đó vang lên một âm thanh vang dội. Chỉ cần
qua tiếng động đấy, Lưu Tích cũng có thể cảm nhận nó đến từ khá xa và
rất lớn. Ma Hầu chẹp miệng một cái như đang chán ghét, nói với Lưu Tích: “Ngươi có thể bay không?” Lưu Tích đang định đáp lại thì đột nhiên, con khỉ đen ấy chen lời. “À chết, ta nhầm, ngươi mới chỉ là một tên non trẻ, chưa thể…”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!