Một lúc sau, Lưu Tích đã áp đảo hoàn toàn lũ quái thú kia. Hắn nghe theo lời Ma Hầu nói, bắt đầu linh hoạt hơn trong cách dùng gậy. Không gian
rừng rậm này có rất nhiều khoảng hẹp giữa các gốc cây, Lưu Tích có thể
lợi dụng nó để vắt Kim Bổng ngang qua và bẩy mạnh một cú, hất tung con
quái. Nghĩ lại, Ma Hầu quả thực là bậc thầy trong việc lợi dụng
địa hình, hắn chuyền cành, nhảy nhún, con quái thú khổng lồ bậc S kia
ngay cả một cơ hội để được chạm lên cơ thể hắn cũng không có. Nếu như
vẫn cứng nhắc mà đứng trên mặt đất, e rằng Ma Hầu cũng phải chịu vài cú
dẫm thẳng đầu. Cái tư duy trên chiến trường nó khác cái lý thuyết nhiều lắm. Minh Đa cấp D, trải qua một cuộc tử chiến với quân Thạch
Tộc, thậm chí đã quay ra đánh thắng chủ nhiệm khoa Lôi Huyết. Cái linh
hoạt và kinh nghiệm chiến trường không bao giờ là thứ có thể lĩnh hội
qua sách vở, chỉ có đánh mới học được. Lũ quái thú kia dần lâm
vào bối rối, chưa bao giờ lớp phòng thủ đáng tự hào của chúng lại bị phá hoại dễ dàng đến vậy. Nhìn sang đại ca đầu đàn, nó cũng đã bị hạ rồi,
lũ thú con này gần như không còn chiến ý để tiếp tục đánh với Lưu Tích. Nếu là người, người còn có chí lớn để bất chấp tính mạng, liều mình đánh với kẻ tử thù. Còn là thú, thú chỉ có cái mạng đội lên đầu, nếu thấy mình sắp chết chỉ có
chạy, thấy chỗ chống lưng gặp vấn đề cũng chạy, không có ý chí. Đó cũng là khác biệt giữa kẻ hèn nhát và người dũng cảm, một bên có chết
cũng chết vinh quang, một bên dù sống cũng sống nhục nhã. Đúng như dự đoán, lũ quái kia quay đầu bỏ chạy, cun cút như loài súc vật, à mà đúng chúng là súc vật không sai.
Bạn đang đọc bộ truyện Huyết Thần Lộ tại truyen35.shop
Lưu Tích thở dốc, hai tay hơi đau và tê, tuy rằng hắn có thể đối mặt với lũ quái thú ấy nhưng bản thân cũng hao tổn thể lực rất nhiều, mỗi lần đập
lại là một lần tay rung lên. Ngay cả Kim Bổng cũng cảm thấy quá sức,
ngay lập tức biến lại thành một cây gậy nhỏ chui trong túi áo hắn. “Ha, làm tốt lắm, vậy giờ ta cũng phải giao cho ngươi thứ ấy.” Ma Hầu nhảy
từ cành cây xuống, đập bôm bốp vào vai Lưu Tích mà nói. Quả thực, hắn cảm thấy tiềm năng từ Lưu Tích này. Và hắn tin tưởng để giao đồ vào tay Lưu Tích, coi như một ủng hộ của hắn. Ma Hầu nhún chân, nhảy vút về phía căn phòng trong cùng của mê cung, Lưu Tích cũng bay theo ngay lập tức, Huyết Dực sau lưng cũng đập thật mạnh. Hai người bọn hắn nhanh chóng đáp vào bên trong, lại ở chung một nơi
với người đang tập kia, với cái cây kia. Lưu Tích lúc này mới có dịp hỏi: “Hắn là ai?”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!