Lưu Tích cười, trong cái khó ló cái khôn, để vượt qua nghịch cảnh, chắc
chắn Viêm Vọng đã làm được một điều hắn chưa từng làm. Không có áp lực,
không có kim cương, việc đạt được thành tựu từ vực sâu của tuyệt vọng
vốn là việc rất bình thường. “Nhìn đây!!!” Viêm Vọng hét lên, giọng hòa vào tiếng cười mãn nguyện. Hắn cắn vào cánh tay, tia máu không chảy ồ ạt như trước nữa mà có thể được
điều khiển. Một cây gậy dài và mảnh xuất hiện, dễ phải dài đến 5m hoặc
hơn. Cây gậy mỏng dính ấy trông như một que tăm cỡ lớn, được Viêm Vọng
siết chặt trong tay. Lưu Tích bật cười, không hiểu sao cũng cảm
thấy vui lây cho Viêm Vọng. Vậy là hắn ta đã dùng được Huyết Khiển rồi
đấy, dù cho bao nhiêu năm qua hắn chưa từng dùng được. Viêm Vọng cũng
chẳng biết nữa, hắn đã rất nhiều lần tuyệt vọng, nhưng không hiểu sao vì một trái cây mà hắn có thể đạt được thành tựu cả đời. “À, giờ
nghĩ lại, ta hiểu rồi Lưu Tích ạ. Nếu mạnh lên để vả mặt hai đứa em và
những kẻ đã tạo ra ta, có lẽ, sau đó, mục tiêu của ta sẽ không còn nữa.
Ngày xưa, ta chỉ biết đến việc vả mặt, lấy đó làm mục tiêu duy nhất.
Sống chỉ với mục tiêu, sống để rồi biết rằng sau khi đạt được mục tiêu
ấy, đời sẽ chẳng còn gì đáng để ta cố gắng. Nhưng đối diện với
quả mọng mà ta phải ăn để sống, ta có nhiều lý do hơn để đạt được nó. Nó ngon vờ lờ là lý do đầu tiên, nó sẽ giúp ta sống tiếp là lý do thứ hai, và khi sống tiếp, sẽ cố vô số lý do khác khiến ta cố gắng hơn, đúng
chứ?” Viêm Vọng cầm cái que trong tay, gảy một phát, chọc xuyên
qua một quả nằm khuất sau tán lá kia. Hắn điêu luyện giật tay ngược lại, cả trái cây mọng nước ấy cũng được lôi về cùng. Lại nắm lấy, lại đưa
lên miệng, lại nhai, lại vui và nhớ về lần đầu dùng được Huyết Khiển.
Bạn đang đọc bộ truyện Huyết Thần Lộ tại truyen35.shop
“Đúng, đời này còn vui lắm.” Lưu Tích gật gù, tỏ vẻ đồng tình. “Ha, thế rồi, đêm hôm sau, ta bắt đầu vặt những cành cây nhỏ gần với mình để dồn thành một cái ụ, nằm vào đó cho đỡ gió. Cũng lạnh, nhưng ấm hơn
việc ngồi không mà giương mặt ra đón gió. Đêm hôm đó là đêm đầu tiên ta
ngủ được trên ngọn cây này, một giấc ngủ ngon, cũng là một giấc ngủ mà
ta không phải nặng đầu về việc ngày mai sẽ ra sao. Rồi sáng hôm
sau, ta tỉnh dậy, không hiểu ngáo ngơ thế nào mà rơi khỏi nhánh cây này. Trong một khoảnh khắc, cả cơ thể ta chỉ còn được giữ lại bởi chính sợi
dây trói tay bên này. Dưới kia thì sâu hun hút, nếu dây đứt, mạng ta
cũng đứt theo mà thôi, không sống nổi. Và ta nhận ra ta thực sự không muốn chết!! Trèo lại lên ngồi, ta như vỡ
tim vì sợ, nhưng cái nỗi sợ này nó rất… nó hay lắm, ta cũng chả thấy
nhục vì đã sợ, bởi vì đó là sợ chết. Cuối cùng, vì sự cố ấy mà ta quyết
định sẽ không cắn đứt nốt bên dây trói còn lại. Cho đến hôm nay,
ta đã sống rất tốt, rất ổn. Ở nơi biệt lập với xã hội thế này, ta nhận
ra thứ muốn mình chết là xã hội, không phải là cuộc đời này. Đời có
trăng sao, có quả mọng, xã hội thì chỉ có tranh tranh đấu đấu. Ta sẽ
không chọn tự tử nữa, Lưu Tích ạ.” Viêm Vọng chốt lại một câu, tỏ ra cực kì yêu đời. Lưu Tích cũng yên tâm. Nói thật, nhìn một kẻ hơi gầy đi, hơi còm cõi mà được đầy sức sống thế này còn hơn lực lưỡng mà sầu
đời, chung quy thì Viêm Vọng đã có thể thoát ra khỏi cái bóng tâm lý cũ
và tập trung vào cuộc sống rồi.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!