Minh Đa vỗ lên vai Lưu Tích, cười thật vui thì nhận ra thằng bạn mình
vẫn không làm sao. Hắn bá cổ, lôi Lưu Tích về sâu trong khu dân cư. Minh Đa vừa đi vừa kể, nói đủ những gì hắn cảm thấy từ lúc tỉnh dậy đến giờ. Về phần cái áo choàng kia, Bạch Tiên Vân đã để nó vào trong nhà kho từ lúc đem Lưu Tích đi. Hắn đã mặc nó vào sau khi nhận ra nó nằm trên đầu
giường mình. Qua lời Minh Đa kể, Tiên Ma đã vứt hắn và Viêm Vọng
lên trên bãi cỏ ngoài khu dân cư. Có vẻ như, sau đó Bạch Tiên Vân đã để
Lưu Tích lên đó cùng nhưng lại không nhận được sự chăm sóc tương tự. Đi một lúc, Lưu Tích tiến vào một nơi như đồn trị an ở đây. Trên tường xếp vài loại vũ khí dạng súng, có một bàn họp, có đủ các vị trí phục vụ các sinh hoạt thông thường. Minh Đa chỉ vào hai chiếc giường nhỏ nằm trong
một góc, ý là hắn và Viêm Vọng đã nằm ở đây. Trong đồn, nhiều khuôn mặt lấm lét nhìn Lưu Tích. Bọn hắn muốn vứt tên Thuần Huyết này ở bãi cỏ cho chết rục xương lắm. Nhưng đến lúc soát qua người, phù hiệu phó đô đốc của Lưu Tích đã khiến bọn
hắn đổi ý. Nếu như đây đã là một phó đô đốc đồng nghĩa đây chính là một
hạt giống của tương lai Huyết Giới. “Cảm ơn các vị vì đã đem ta vào trong nhà kho ấy.” Lưu Tích nói.
Bạn đang đọc bộ truyện Huyết Thần Lộ tại truyen35.shop
Đối diện với một kẻ “hạ đẳng” nhưng vẫn cực kì tử tế như Lưu Tích, bọn hắn
có chút cứng họng, không biết phải phản ứng gì. Không phải người ta đều
đồn Thuần Huyết là thấp hèn sao? Lưu Tích đã liếc qua cả cái đồn
này, đa phần đều khá yếu. Hắn nhìn bắp tay bọn này teo tóp, người gầy
rộc, nói chung sức mạnh chỉ toát lên qua cái áo đồng phục trị an. Nếu
hắn muốn, hắn có thể đập tung cái đồn này. Nhưng hắn đã xác định
rồi, cảm xúc của hắn có thể nén lại lúc này, hắn phải tạo ra một ấn
tượng tốt về Thuần Huyết với xã hội này. “Ừ… được được.” Một tên lến tiếng, vẫn còn rõ bất ngờ trong giọng. Lưu Tích gật đầu đáp lại, cố nở một nụ cười gượng gạo rồi tiến về phía mấy
cái giường bệnh. Viêm Vọng đã tỉnh, ngồi trên giường, hai tay bó vào
nhau như đã bị gãy. Hắn đưa mắt nhìn Lưu Tích, chào nhỏ giọng, không
trịnh trọng gì mà Lưu Tích cũng không cần.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!