Nó lại lao đến, hai tay múa loạn lên, dồn cả sức bình sinh lên để đánh
Lưu Tích nhưng tất cả những gì Viêm Nhất nhận lại chỉ là những cú đấm
đơn, double tap, triple tap đáp thẳng vào mặt, vai và cả các bộ phận
khác.
Với tư cách là kẻ tiến hóa vượt bậc, nó không cho phép bản
thân mình đi thua một kẻ thấp kém, hạ đẳng, cổ hủ, thuộc thời tiền sử,…
như Lưu Tích.
“Tên khốn kiếp, ngươi đã dùng mưu kế gì???? Một
sinh vật nằm ở đáy như ngươi không thể nào áp đảo được ta!!!!” Viêm Nhất hét lên.
Lưu Tích không đáp, chân vẫn đảo đều, hai tay co sát
vào người, liên tục nhảy qua nhảy lại. Hắn cũng không phải áp đảo hoàn
toàn, những đợt sóng năng lượng hắn đánh ra có kèm theo từng cú đấm
nhưng khả năng kháng nhiệt của Viêm Nhất quá tốt, tốt đến mức nó còn
không nhận ra những đợt sóng ấy.
Lưu Tích môi nhợt nhạt, cơ thể
chưa sung mãn, nhìn thế nào cũng biết hắn chỉ là gượng chút hơi sức còn
lại để đối đầu với Viêm Nhất, nhưng hiện tại, hắn vẫn chưa hề ngã ngũ.
Thụp thụp!!!
Một cú double tap nữa được tung ra, Lưu Tích có thể nhìn thấy vai Viêm Nhất đã bật máu sau đòn đánh ấy. Nếu để ý kĩ hơn nữa, rất nhiều vết thương
trên cơ thể thằng nhóc này đều chưa hề lành lại bao nhiêu.
Đúng
như những gì Lưu Tích nghĩ từ ban đầu, vật thí nghiệm này đã rời xa khỏi khái niệm Huyết Tộc, kĩ năng Huyết Lưu hồi phục vô cùng yếu. Nó chỉ đơn thuần là đang giãy giũa trong vũng lầy của một sinh vật nửa mùa, không
thể phát triển thêm.
Lưu Tích thậm chí còn chưa nhận lấy một đòn nào, áp đảo tuyệt đối, bất chấp chất tướng ra sao.
“Gra!!!!” Viêm Nhất lại lao lên một lần nữa, Hỏa Quyền với Băng Quyền dường như
còn nở rộ thêm, áp lực cũng lớn hơn lúc trước. Nó bắt đầu mất bình tĩnh
và đánh bằng cảm xúc là chính.
Bạn đang đọc bộ truyện Huyết Thần Lộ tại truyen35.shop
Thụp!!!
Dễ đoán, Lưu Tích
nhún người né đón, cúi thấp gần sát đất rồi tung một cú vào bụng Viêm
Nhất. Thằng nhóc thì nhẹ, sức Lưu Tích thì lại không nhỏ. Sau khi va
chạm ấy kết thúc, chỉ thấy Viêm Nhất bắn văng đi như một hòn đá bị ném.
“Mày có thấy lạ không Đa?” Lưu Tích đột nhiên hỏi.
“Sao?” Minh Đa bối rối.
“Viêm Vọng được chọc lọc huyết mạch, hồi phục cực kì yếu, nhưng vấn đề là khi bị đau hắn vẫn quằn quại, thậm chí còn gục hẳn xuống rồi mới đứng lên
lại được.
Còn tên nhóc này… chưa một lần tao thấy nó rên rỉ, chưa một lần tao thấy nó chần chừ vì cơn đau, chưa một lần nào nó hành động
giống một sinh vật sống lúc bị thường. Tao cảm thấy mình đang đánh với
một con bot chỉ biết liều mình tấn công vậy.”
Lưu Tích nói một
hồi, những kí ức điểm lại một lượt trong đầu hắn như xác nhận lại những
gì hắn vừa nêu lên. Minh Đa cũng lặng người suy nghĩ, hắn có thể nhận ra được những điều Lưu Tích nói là đúng, phản ứng của thằng nhóc kia rất
lạ.
“Có thể nó đã bị tước đi cảm giác đau đớn hoặc được chỉnh sửa để cảm thấy ít đau nhất có thể. Nó mang số hiệu, nó sinh ra từ ống
nghiệm, mày mong chờ điều gì cơ chứ?? Thằng nhóc này rất có thể là con
đầu tiên trong cả một đội quân nhân bản chỉ biết đánh nhau đến chết.”
Minh Đa đáp lại, nói.
Lưu Tích hít một hơi thật sâu khi tưởng
tượng đến viễn cảnh ấy. Một đội quân được trang bị huyết kế chọn lọc,
nhân bản vô tính, khát máu, thượng đẳng và không biết đau đớn là gì. Sức hủy diệt của chúng có thể lớn đến cỡ nào cơ chứ?
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!