Trong cung Khôn Ninh, Trần hoàng hậu và trưởng công chúa Nguyên
Gia đang hàn huyên.
Gần đây thời gian trưởng công chúa Nguyên Gia nhập cung ít đi rất nhiều, lúc trước Trần hoàng hậu mời nàng vào cung cũng bị nàng viện đủ lý do lấp liếm cho qua, có điều lần này vào cung, Trần hoàng hậu quan sát nàng rất tỷ mỉ, nhưng không có gì khác với bình thường.
Trong khi hai người đang nói chuyện, Tiêu Trạm bước vào với thông
báo của tiểu thái giám.
Lông mi của Nguyên Gia khẽ rung lên, từ khi Cố Trạch Mộ nói rằng
Tiêu Trạm phái ám vệ theo dõi nàng, Nguyên Gia lo rằng mình không cẩn thận làm
lộ tẩy tin tức của phụ hoàng và mẫu hậu, vì vậy đã rất lâu rồi nàng không vào
cung, lần này đến cũng là vì chính sự.
Trần hoàng hậu bận đi ra ngoài nghênh đón Tiêu Trạm, không hề để ý
đến thần sắc mất tự nhiên của nàng.
Tiêu Trạm vừa đi vào, liền cười nói đùa với Nguyên Gia: “Đã
lâu lắm rồi Nguyên Gia không vào cung rồi, mới đây ta còn nói với hoàng tẩu của
muội cơ đấy.”
Lúc này Nguyên Gia đã khôi phục lại dáng vẻ bình thường, cười nói:
“Gần đây sức khỏe của thần muội không được thoải mái cho lắm, đã khiến cho
hoàng huynh và hoàng tẩu lo lắng rồi.”
Tiêu Trạm quan tâm hỏi: “Làm sao vậy? Đã tìm thái y khám
chưa?”
Nguyên Gia thấy hoàng huynh thật lòng thật dạ quan tâm mình thì
trong lòng có chút hổ thẹn, ngoài mặt chỉ nói: “Hoàng huynh đừng lo, chỉ
là thời tiết hơi nóng một chút nên không có tinh thần mà thôi.”
Tiêu Trạm quan tâm hỏi han thêm vài câu, vừa hay Trần thái hậu đã
an bài xong bữa trưa, lúc này hai người mới ngồi vào vị trí.
Trong bữa cơm, hai huynh muội nói đến Tiêu Diễn Chi, Nguyên Gia
bất lực nói: “Đứa trẻ này càng lớn càng có chủ ý, thần muội đã không còn
quản nổi nó nữa rồi. Đợt này ghe nói là đang đam mê thơ ca, hàng ngày đều chơi
cùng với bằng hữu, thậm chí còn không thèm về nhà luôn.”
Tiêu Trạm không quá bận tâm nói: “Diễn Chi vốn đã có sẵn tước
vị, không cần nó vất vả đi tranh giành, được sống tự tại là tốt rồi.”
“Đứa trẻ này là ỷ vào được hoàng huynh dung túng nên mới càng
ngày càng tùy ý làm bừa.”
Tiêu Trạm cười nói: “Chúng ta là trưởng bối, vốn nên khoan dung
với con trẻ một chút, huống hồ ngày thường Diễn Chi còn là một đứa trẻ ngoan
như vậy.” Y dừng lại một chút mới tiếp tục nói: “Chẳng phải hoàng muội cũng vậy
sao? Chẳng phải muội cũng rất dung túng bọn trẻ ở phủ Uy Quốc công sao?”
Nguyên Gia không ngờ Tiêu Trạm lại nhắc đến Cố Thanh Ninh, nàng có
chút mất tự nhiên nói: “Hoàng huynh nói đùa rồi.”
Tiêu Trạm cười cười, không hỏi tiếp nữa.
Trần hoàng hậu nhìn hai huynh muội, mơ hồ cảm thấy có gì đó không
đúng lắm. Nhưng sau đó, dù là Tiêu Trạm hay Nguyên Gia thì mọi chuyện vẫn như
trước giờ, nàng liền cho rằng chỉ là bản thân đã suy nghĩ quá nhiều mà thôi.
Sau bữa trưa, Nguyên Gia mới cùng Tiêu Trạm đến thượng thư phòng,
khi nói xong chuyện chính sự, Nguyên Gia định rời đi thì bị Tiêu Trạm đột nhiên
gọi lại.
“Hoàng huynh còn có gì phân phó sao?”
Tiêu Trạm nhìn Nguyên Gia và hỏi: “Nguyên Gia, rốt cuộc thì
Cố Thanh Ninh và Cố Trạch Mộ là ai vậy?”
Nguyên Gia không ngờ Tiêu Trạm lại hỏi thẳng thừng như vậy, nếu
như Tiêu Trạm chỉ thăm dò thì nàng có thể dùng lời lẽ để đánh bật trở lại,
nhưng Tiêu Trạm lại hỏi thẳng như thế trực tiếp cắt đứt ý định lươn lẹo của
nàng.
Nguyên Gia bất đắc dĩ nói: “Sao hoàng huynh lại quan tâm đến
hai đứa trẻ đó như vậy?”
Tiêu Trạm chậm rãi nói: “Muội đã biết phía Tây Bắc vừa truyền
tin thắng trận về Kinh chưa? Quân ta đã quét sạch sáu trăm kẻ địch, bắt được
hai nghìn tù binh, nhưng đó không phải là trận chiến lúc công phá thành, mà là
thắng lợi giành được nhờ chủ động tập kích ngoại tộc. ”
Nguyên Gia sửng sốt, nàng không biết tại sao Tiêu Trạm lại đột
nhiên nói đến chiến sự, vì dặn dò của Cố Trạch Mộ nên nàng không quan tâm đến
những chuyện này, chỉ mơ hồ biết được tin đại thắng của Tây Bắc, nghe xong bèn
nói: “Đây quả là tin đại hỷ, chúc mừng hoàng huynh nhé.”
Tiêu Trạm nói: “Đúng là tin đại hỷ, không chỉ bởi vì chiến
dịch này thắng lợi, mà còn bởi vì ta đã tìm thấy một nhân tài.”
Nguyên Gia tò mò hỏi: “Ai có thể khiến cho hoàng huynh lưu
tâm nhiều như vậy?”
“Lang Kỵ của ngoại tộc hung mãnh, ngoại trừ cữu cữu thời niên
thiếu có thể ứng chiến thì mấy năm qua Uy Quốc công chỉ có thể dựa tường thành
sắc bén để phòng thủ, thế mà người này lại rất có thiên phú về chiến trận, Uy
Quốc công cũng có nhiều tán thưởng nàng ấy.”
Nguyên Gia nghe xong, trong lòng mơ hồ cảm thấy kỳ quái, ngoài mặt
lại tiếp tục hỏi: “Người này là…”
“Muội cũng quen biết người này, chính là Tứ tiểu thư của phủ
Uy Quốc công.”
Nguyên Gia không ngờ là Cố Thanh Ninh, cả người đều ngẩn ra:
“Chắc là hoàng huynh đang nói đùa đúng không?”
Tiêu Trạm thấy nàng lộ vẻ kinh ngạc, hiển nhiên là thật sự không
biết gì, sự chắc chắn trong lòng y cũng có chút lung lay: “Thường ngày
muội qua lại thân thiết với tam phòng của phủ Uy Quốc công, lẽ nào không biết
tiểu nha đầu đó có bản lĩnh thế này sao?”
Nguyên Gia biết chuyện Cố Thanh Ninh và Cố Trạch Mộ cùng nhau đến
Nghiệp thành, nhưng nàng thực sự không biết Cố Thanh Ninh có khả năng như vậy,
nếu Tiêu Trạm nói đó là Cố Trạch Mộ thì nàng sẽ không đến mức kinh ngạc thế này.
Tiêu Trạm nhìn nàng: “Một tiểu cô nương như nàng ấy, lại chưa
từng ra chiến trường, làm sao có khả năng như vậy? Lẽ nào muội không cảm thấy
kỳ lạ ư?”
Nguyên Gia chỉ đành phản bác dùm cho Cố Thanh Ninh: “Từ nhỏ
nàng ấy đã xuất thân trong phủ Uy Quốc công, ở cùng các vị trưởng bối thường
nghe chiến sự nên được thừa hưởng, có lẽ…có lẽ nhờ như vậy nên mới biết thôi…
”
Đây cũng là lời mà Tiêu Trạm đã nói với Khang Diệp, nét mặt của y
không thay đổi, đợi Nguyên Gia nói xong, mới nói: “Thật ra, ta cũng nhìn
thấy thiên phú như nàng ấy trên người một người khác.”
Nguyên Gia không thể không nhìn y.
Tiêu Trạm nói: “Người đó là mẫu hậu.”
Nguyên Gia nghe xong câu này, tim như muốn dựng cả lên, gần như
không thể khống chế được biểu cảm của bản thân, nàng mất rất nhiều sức lực mới
ép ra được một câu từ trong kẽ răng: “Hoàng huynh… Nói đùa rồi…”
Tiêu Trạm nói tiếp: “Thật sự là mẫu hậu vẫn luôn có hứng thú
với chiến sự, ta nhớ khi còn nhỏ, lúc cữu cữu vào cung cũng tham khảo ý kiến
của mẫu hậu. Lúc đó muội không hiểu chuyện còn làm hỏng bàn cát của mẫu hậu,
hiếm khi mới thấy mẫu hậu nổi giận với muội, muội còn nhớ không?”
Nguyên Gia chỉ cảm thấy nụ cười trên mặt gần như không thể duy trì
được nữa: “Vậy… vậy sao?”
“Muội tặng cho nàng ấy quà cập kê mà mẫu hậu truyền cho muội, lại
chiếu cố nàng ấy đủ kiểu.” Tiêu Trạm nhìn Nguyên Gia bằng ánh mắt ngưng trọng.
“Rốt cuộc nàng ấy có liên quan gì đến Phụng gia?”
Trái tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực của Nguyên Gia đột nhiên rơi
lại về vị trí, lúc này mới cảm thấy sau lưng toát ra mồ hôi lạnh, những lời vừa
rồi của Tiêu Trạm suýt nữa khiến nàng nghĩ rằng Tiêu Trạm đã đoán ra thân phận
của Cố Thanh Ninh, không ngờ cuối cùng Tiêu Trạm vẫn bỏ lỡ chân tướng.