So với thời gian thì anh ấy còn có khả năng chữa lành cho tôi mạnh hơn.
Tôi nói với anh tất cả những chứng cứ phạm tội của tôi, nhưng có vẻ anh không để tâm.
Anh nói: “Anh sống hơn ba mươi năm, lẽ nào không biết dáng vẻ sau khi say của mình sẽ như thế nào sao?”
“Vốn dĩ là anh muốn bám lấy em, Nhất Hoà à.”
“Vậy anh bắt đầu thích em từ lúc nào vậy?” Tôi làm ổ trong lòng anh, nhìn ra biển rộng bên ngoài như không có khoảng cách, bộ dạng uể oải hỏi anh.
Tôi đã hỏi vấn đề này vô số lần rồi.
Nhưng mỗi lần anh đều rất kiên nhẫn trả lời tôi.
“Từ rất lâu rất lâu trước kia, kể từ khi em đi qua trước cửa tiệm hoa của anh, lén lén lút lút, không cẩn thận giẫm phải con mèo đang nằm bò trên đường.”
Giọng nói của anh dịu nhẹ như gió biển vậy, “Em vừa sợ anh phát hiện, lại vừa liên tục nói xin lỗi với con mèo hoang.”
“Rất đáng yêu.”
“Rất xứng đáng được yêu.”
(Hoàn văn)
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!