TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
[Trần Thư Ninh]
Tôi nhìn cả bàn sách vở bừa bộn của mình, bỗng dưng nhớ tới cuốn sổ viết đầy những lời yêu đương mà tôi nhặt nhầm được kia, cả hai cuốn sổ đều là sổ da màu đen có khóa vắt, cho đến nay chủ của nó cũng không đến đây tìm, trên đài phát thanh cũng không thấy thông báo tìm vật bị mất.
Tôi nghĩ, cũng phải thôi, sổ tay ghi lại tình yêu thầm kín hẳn cũng nên được cất giấu.
Trong lòng tôi phẳng lặng như nước, vô cùng nhàm chán, nhìn chằm chằm cuốn sổ kia ba giây rồi mở nó ra.
Tôi nghĩ thầm trong đầu, chắc chắn người kia đã đọc sổ của tôi rồi, anh làm tôi làm, về tình về lý thì tôi cũng nên bắt lấy nhược điểm của người đó để về sau đỡ bị người ta uy hiếp.
Tên người được yêu thầm đều được thay thế bằng "CSN" (pinyin của Trần Thư Ninh là Chen Shu Ning), tôi cũng chẳng biết đây là ai, bây giờ chỉ là đoán đây là viết tắt của từ gì tôi cũng lười nghĩ.
Mùa đông rét lạnh mọi người đều ngủ rồi, chỉ còn mình tôi ngốc nghếch ngồi trên giường vươn ngón tay lật từng trang một, lại còn lật rất chậm rãi một giây nâng được một centimet, sợ làm ồn đến người khác.
Chữ viết đẹp đẽ ngay ngắn, nhưng vừa thấy liền biết đây không phải là cuốn sổ tay duy nhất, trong này chỉ viết từ ngày yêu thầm thứ 1112 đến ngày thứ 1223, mới chỉ được một nửa cuốn sổ.
Chắc là chỉ có nữ sinh mới chăm chỉ viết kiểu nhật kí này, nhưng nhìn chữ viết tôi lại cảm thấy hơi quen mắt, hình như là đã từng nhìn thấy ở đâu đó nhưng mùa đông đầu óc suy nghĩ chậm chạp, mạng 2G giờ cũng đang đình trệ, thế là tôi cũng không uổng phí tế bào não để cố nhớ ra cô gái này nữa.
Nội dung thật sự rất thú vị, tôi bắt đầu bị cuốn vào cho dù đây chỉ đơn giản là nhật kí ghi lại những việc vụn vặt mỗi ngày, người viết dường như rất hạnh phúc khi biểu đạt cảm xúc khi gặp người mà mình thích.
Tôi đọc đến một trang thì tay hơi khựng lại.
_____
Hôm nay là ngày thứ 1180 yêu thầm CSN.
Tôi đến xem cậu ấy tham gia cuộc thi hùng biện.
Hôm nay trời rất nóng, cậu ấy ăn mặc đơn giản, mùa hè mặc sơ mi trắng dài tay nhưng tôi lại thấy như vậy rất gọn gàng bảnh bao.
Cậu ấy khi hùng biện giống như lúc nói chuyện thường ngày vậy, không hề vòng vo dài dòng mà cực kì thông minh lanh lợi, mỗi câu như giấu dao hướng thẳng về phía đối thủ.
Tôi vô cùng thích nghe cậu ấy hùng biện, mỗi lần đều khiến tôi có cảm giác tỉnh ngộ.
Chủ đề hùng biện lần này là "Liệu ký ức về gia đình có để lại bóng ma cả đời cho đứa trẻ hay không?", cậu ấy ở bên phản đối, nghĩa là phải làm rõ quan điểm Không của mình.
Lúc cậu ấy tranh luận, tôi không hiểu tại sao bản thân lại nhớ rõ từng lời cậu nói như vậy, có lẽ là bởi cái nắm tay siết chặt và tấm lưng ướt sũng mồ hôi của cậu chăng?
Cậu ấy nói, gia đình chỉ đơn giản là ngôi nhà nơi đứa trẻ được sinh ra và chung sống với những người được coi là bố mẹ của chúng.
Cảm giác này hẳn là mọi người dù ít dù nhiều đều đã từng trải qua.
Tại sao em trai có phòng ở đẹp đẽ, được cha mẹ đón đưa đi học mà tôi lại phải một mình men theo ngõ nhỏ về nhà?
Tại sao con gái lại không thể học đại học vì cha mẹ cho rằng như vậy là lãng phí tiền bạc, thế nhưng lại vui vẻ bỏ tiền cho anh trai học đại học dân lập?
Tại sao tôi là con của cha mẹ nhưng mãi mãi giống như một người ngoài bị cả nhà xa lánh?
Tại sao cha mẹ luôn trách mắng tôi không nghe lời, không làm theo yêu cầu của bọn họ nhưng lại không bao giờ hỏi tại sao?
Những vấn đề như vậy thường ngày cậu ấy đều nói rất rõ ràng lưu loát như cơn gió mát thổi qua ngày hè, thế nhưng lần này tôi cảm thấy dường như cậu ấy không có đủ tự tin, cậu ấy đang nhớ về điều gì đó sao?
Dựa theo tình hình hiện tại thì phía đối thủ đang có ưu thế tuyệt đối, khía cạnh để đưa ra lập luận cũng nhiều hơn, còn bên phản đối thì lại không có nhiều luận cứ để phản bác, không tốt.
Cậu ấy bắt đầu giải thích về hạch hạnh nhân và hồi hải mã của não bộ, những tổn thương và chướng ngại tâm lý sẽ tồn tại ở thời thơ ấu, những ký ức buồn bã và đau thương đó của quá khứ sẽ không thể nào thay đổi được.
Thế nhưng thời gian sẽ là viên thuốc hòa tan và chữa lành những vết thương này, rời khỏi ngôi nhà đã để lại những đớn đau để bước vào một gia đình mới, thay đổi một cuộc sống mới.
Những trở ngại đau thương trong quá khứ sẽ giúp đứa trẻ hình thành tính kiên cường và lòng dũng cảm, có can đảm đối mặt với vết sẹo sẽ giúp đứa trẻ sẵn sàng đối phó với tương lai bất định.
Sau này khi gặp thất bại trên đường đời, đứa trẻ sẽ có năng lực để cố gắng vượt qua những tình cảnh khốn khó, để đón nhận vũ trụ rực rỡ mà nó hằng mong ước.
Vô cùng lưu loát, giọng điệu đanh thép, chủ nghĩa hiện thực và chủ nghĩa lãng mạn được lập luận đan xen.
Sau đó cậu ấy còn đưa ra rất nhiều ví dụ kể cả trong và ngoài nước, tất cả đều cho thấy ký ức đau thương về gia đình đã tạo cho con người tinh thần hướng về phía trước hay đại loại vậy, thế nhưng tôi cảm thấy đây là lần hùng biện miễn cưỡng nhất từ trước đến giờ của cậu ấy.
Lúc nãy có bất lợi đến đâu thì cũng đều có thể ngược gió trở trời, nhưng riêng lần này lại như sóng ngầm lật thuyền.
Tôi thấy cậu ấy thở gấp và nắm tay đã siết chặt đến mức đỏ lên giấu ở sau lưng, lòng tôi không hiểu vì sao mà nghẹn lại, không phải vì tôi, mà là vì cậu.
Cậu ấy rõ ràng không đồng ý với những lời mà mình vừa nói, nhưng lại cứ cố phải tán thành với những quan điểm đó.
Khi cậu ấy nói đến ví dụ cuối cùng, cả gương mặt trắng bệch đến đáng sợ, không biết có phải là bị cảm nắng hay không mà khi đến lượt phía đối thủ phản bác thì cậu ấy đột nhiên nắm chặt lấy phần áo ở bên ngực trái, hơi khuỵu người rồi trực tiếp ngã xuống.
Vào lúc mọi người ồn ào hỗn loạn, tôi lặng người mà nhìn cậu ấy ngã, khoảnh khắc đó trong đầu tôi nhớ lại một lần cậu ấy tham gia hùng biện trước đây, đối thủ chỉ vào mặt cậu nói: "Đây chỉ là thi đấu hữu nghị, hơn nữa quan điểm bên tôi cũng không chiếm ưu thế, tại sao cậu cứ phải tỏ ra nghiêm túc được nước làm tới như vậy chứ?"
Khi đó cậu đứng trên sân khấu, giọng đáp không trầm nhưng lại như mang theo niềm tin mà cả đời cậu tôn sùng: "Mục đích của thi đấu là thắng thua, vì bất kì câu hỏi nào cũng cần một câu trả lời.
Cho dù cậu đứng ở phía nào thì cũng phải đặt mình vào hoàn cảnh đó để nghiêm túc thật lòng tự hỏi, cũng phải nghiêm túc nỗ lực tìm kiếm câu trả lời."
"Mặc kệ là ở phương diện tâm sinh lý hay phương diện đạo đức cậu có đồng ý với quan điểm này hay không thì một vấn đề luôn luôn có hai mặt.
Hãy chỉ tập trung vào sự thật, lập luận bằng ví dụ và lý trí, đừng nên để cảm xúc cá nhân lấn át và làm tiền đề để tạo hướng phát triển, bởi vì hùng biện đòi hỏi sự chuẩn xác đến từ ngôn ngữ."
"Nguyên tắc của tôi là sự thật và toàn cảnh.
Tôi tin vào lý trí chứ không phải cảm xúc, muốn xây dựng lập trường của mình mà không dựa vào cảm xúc cá nhân thì cậu không thể cứ luôn tìm cớ cho bản thân được."
"Nếu như cậu cảm thấy lập trường của cậu không phù hợp với nơi cậu đang đứng, không thể tìm luận cứ để lập luận thì cậu liền thấy không công bằng.
Vậy còn những người bị kiện luôn đứng ở góc độ bất lợi thì sao? Khi cậu trở thành luật sư chuyên nghiệp rồi được thuê, cậu sẽ vì khách hàng không ở trong phạm vi có lợi của cậu mà từ bỏ đấu tranh vì quyền lợi vốn có của họ sao? Trong tranh luận không có hữu nghị, chỉ có tiếng súng và khói thuốc hòa quyện vào nhau, cậu cần phải nghiêm túc mà thực hiện chứ không phải như một đứa trẻ đi làm cho vui."
Những lời gai góc châm chọc đối thủ giống như một đám trẻ đang chơi xấu.
Người kia thấy cậu nói vậy thì làm ầm ĩ muốn lao lên đánh, chỉ vào mặt cậu: "Mày chờ đấy, mày nhớ kỹ những lời hôm nay, để tao xem lần sau mày rơi vào thế này thì mày có làm được đúng như lời mày nói hay không."
Cuối cùng cậu ấy cười, vô cùng tự tin mà nói: "Bây giờ cậu không xứng so với tôi, trình độ của cậu chỉ dễ như ăn cơm mà thôi."
Giọng nói truyền qua mic thật lớn tiến vào trong tai tôi, làm cho nhịp tim tôi không khỏi gia tốc.
Thế nhưng lúc này đây, cậu ấy ngã xuống khiến cho tôi cảm thấy niềm tin đó cũng theo cậu mà sụp đổ.
_____
Tôi đọc đến đây, trong lúc vô thức đã vò nhăn trang giấy.
Là tôi nói, những lời này là tôi nói.
Ấu trĩ đến nực cười, không biết trời cao đất dày.
Giả vờ chính nhân quân tử gì chứ, tôi căn bản là không thể làm được như thế.
Thật con mẹ nó quá mỉa mai.
Vuốt lại trang giấy hai lần rồi tôi gấp sổ lại.
Thật buồn cười, tôi không nhịn được mà cười thành tiếng, bị Triệu Tuấn mắng đừng làm ồn.
Tôi ừ một tiếng rồi mệt mỏi chui vào trong chăn.
Vậy mà tôi lại từng như thế ư?
Sao tôi lại không nhớ rõ nhỉ?
Tôi ở trong mắt người này rõ ràng là vô cùng ngạo mạn, sắc bén, vừa vô tình lại hung hãn.
Như này có gì để thích chứ? Rung động dở hơi.
Tôi nhìn những câu chữ ấy, năm đó trông tôi như thế nào tôi còn không nhớ nữa, không nhớ nổi.
Bạn đang đọc bộ truyện Kế Hoạch Tự Sát Khi Đông Tới tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Kế Hoạch Tự Sát Khi Đông Tới, truyện Kế Hoạch Tự Sát Khi Đông Tới , đọc truyện Kế Hoạch Tự Sát Khi Đông Tới full , Kế Hoạch Tự Sát Khi Đông Tới full , Kế Hoạch Tự Sát Khi Đông Tới chương mới