-------------------Editor: Mèo---------------------- Thời tiết cuối năm ở thành phố Lăng Bắc vô cùng lạnh. Bên trong phòng riêng của một nhà hàng lẩu, dầu sôi nóng hôi hổi, đèn pha trên đầu vô cùng chói mặt, thậm chí sương trắng cũng bị hun thành màu da cam ấm áp, cùng với mùi thơm hấp dẫn khuếch tán khắp phòng. So với cái lạnh bên ngoài thì hoàn toàn khác biệt. Dung Hạc thở hồng hộc đẩy cửa bước vào, vừa cởi mũ và khăn quàng cổ vừa nói luôn mồm: "Xin lỗi, xin lỗi, tôi đến muộn!" Trương Ngạn kéo chiếc ghế sang một bên, không chút do dự nhường chỗ cho Dung Hạc, sau đó rót một cốc trà gừng nóng hổi nói: "Có lạnh không? Uống chút trà gừng đi cho nóng người." Dung Hạc nhận lấy cốc trà, gỡ khẩu trang xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn tú, hai má trắng nõn hiện lên vài vệt ửng hổng, có lẽ là do vội vã cởi khẩu trang. Hôm nay là tiệc chúc mừng hơ khô thẻ tre của đoàn phim "Rubik tâm linh."
Cả đoàn vội vã hoàn thành phim trong ba tháng, vượt qua muôn vàn khó khăn, cuối cùng cũng quay xong trước thềm năm mới. Trương Ngạn là đạo diễn bộ phim này, nhưng hai năm trước, hắn vẫn còn một diễn viên. Có một hôm, hắn uống say, lôi kéo bạn tốt Dung Hạc nói dông dài một hồi và lý tưởng cuộc đời, cảm thấy nghề diễn viên này không có cách nào khiến hắn thăng hoa trong tâm hồn, vì vậy vỗ đầu một cái, quyết định đổi nghề làm đạo diễn, còn nhờ Dung Hạc nhất định phải đến diễn vai nam chính, để hắn giữ thể diện cho bộ phim đầu tay của hắn. Sau khi nam chính được ấn định, hắn bắt đầu xem xét kịch bản thích hợp, vừa vặn gặp được biên kịch nhỏ tên Hạ Tử Liễu, phát hiện đối phương viết kịch bản rất được. Cứ như vậy, đoàn phim "Rubik tâm linh" ra đời một cách qua loa như thế. Bộ phim này từ biên kịch đến đạo diễn đều là người mới, ngay cả mấy ngôi sao điện ảnh mời đến cũng đều là mấy diễn viên nhỏ ít tên tuổi, Dung Hạc lăn lộn trong giới giải trí tám năm, ngược lại thành người có kinh nghiệm nhất trong đoàn phim.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!