Scandal tình cảm của Lục Tiêu Viễn vẫn đang càn quét mọi ngóc ngách, khiến cho ngày trời đông giá rét cũng trở nên nóng hơn bao giờ hết.
Điện thoại của Dung Hạc đều bị gọi đến sắp cháy máy.
Ngoại trừ một vài người bạn thân thiết, còn lại đều là cuộc gọi của các nhà truyền thông, tiếng chuông điện thoại luôn quanh quẩn bên tai cậu không dứt cho đến tận đêm khuya.
Ban đầu, cậu còn không sợ bị người khác làm phiền nên bắt máy. Về sau cậu liền dứt khoát tắt di động thì mới được yên tĩnh một chút.
Hai ngày sau, Dung Hạc bị Trương Ngạn đưa vào phòng riêng của một nhà hàng, dọn một bàn đồ ăn ngon, trực tiếp chất vấn.
Trương Ngạn gõ ngón tay xuống bàn, đè thấp giọng nói: “Người anh em, có ai như cậu không hả? Mới tuần trước cậu còn thề thốt với tôi là cậu và Lục Tiêu Viễn không quen biết nhau, vậy mà chớp mắt một cái hai người đã công khai tình cảm khiến cho toàn thế giới được một phen chấn động luôn rồi! Cậu thực sự xác định hai người “không quen biết” sao?
“Toàn thế giới?” Dung Hạc bên ngoài còn chưa hết lạnh, đôi môi tái nhợt ẩn trong cổ áo len màu xanh đậm, cậu lẩm bẩm nói: “Không đến mức khoa trương như vậy chứ?”
“Cậu cho rằng Lục Tiêu Viễn chỉ có mỗi fan hâm mộ trong nước thôi sao, thật là quá ngây thơ!” Trương Ngạn nói xong liền mở Twitter của mình ra đưa tới trước mặt Dung Hạc: “Cậu xem đi, có biết bao nhiêu bạn bè quốc tế đang online cảm thấy tan nát cõi lòng đây này.”
Dung Hạc ngẩng đầu để lộ toàn bộ khuôn mặt ẩn dưới lớp cổ áo, cậu không nhìn vào trang Twitter trước mặt mà nhìn chằm chằm Trương Ngạn chân thành nói: “Cậu tin không, tớ thật sự không có lừa cậu mà là chuyện này nói ra thì vô cùng dài dòng, không thể chỉ dùng một vài câu mà nói hết được.” Cậu cong khóe miệng, miễn cưỡng nở nụ cười nói: “Nếu sau này có cơ hội thì tớ sẽ nói toàn bộ mọi chuyện cho cậu nghe.”
Trong số những người bạn của cậu ta thì Dung Hạc luôn là người bình tĩnh nhất khi phải đối mặt với rắc rối, cậu thường làm chỗ dựa cho người khác, cậu ta rất hiếm khi thấy cậu bối rối như lúc này.
Rốt cục thì Trương Ngạn cũng ý thức được đây là việc riêng của Dung Hạc, có lẽ là cậu có nỗi niềm gì khó nói nên thân là bạn bè cậu ta cũng không muốn hỏi quá nhiều.
Tuy biết là vậy nhưng mà cậu ta thực sự rất tò mò bởi vì Dung Hạc và Lục Tiêu Viễn giống như hai đường thẳng song song không có bất kỳ điểm chung nào lại có thể trở thành người yêu của nhau.
Trương Ngạn rất biết điều mà ngậm miệng lại không hỏi thêm gì nữa.
Nhạc trong phòng riêng vẫn đang phát, cậu ta ngâm nga theo giai điệu bài hát một lúc liền như nhớ ra điều gì đó, cậu ta hỏi: “Gần đây cậu có đi thử vai cho một bộ phim mới phải không? Có phải là bộ phim “Côn Sơn Tuyết” do Tưởng Thậm đóng chính không?”
Thấy Trương Ngạn không còn hỏi tới vấn đề kia, Dung Hạc liền thở phào nhẹ nhõm. Lúc này cậu mới cảm thấy miệng đắng lưỡi khô bèn cầm cốc trà vẫn còn nóng lên thổi, uống một ngụm rồi nói tiếp: “Ừ! Còn đang chờ quyết định cuối cùng của đạo diễn nữa thôi.”
Bởi vì bộ phim này là do Tưởng Thậm đóng chính nên được rất nhiều người hâm mộ chú ý, chính vì thế mà Trương Ngạn cũng để ý một chút. Cậu ta cười hỏi: “Vậy cậu thử vai thế nào rồi?”
Dung Hạc hai tay cầm tách trà, mười ngón tay gõ nhẹ lên thành cốc nói: “Nhìn phản ứng của đạo diễn thì có vẻ là khá hài lòng với diễn xuất của tớ.”
“Vậy thì đừng suy nghĩ nhiều nữa, cứ thả lỏng đi.” Trương Ngạn nâng chén: “Chúc cậu thành công nhận được vai diễn này.”
Tay Dung Hạc đang cầm cốc trà nhịn không được mà vỗ vỗ cốc: “Vẫn chưa thể nói trước được điều gì nhưng mà mong là giống như cậu nói.”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!