Phản ứng đầu tiên của Dung Hạc là ma thuật đã bị kéo dài thời gian sử dụng.
Ngay lúc được kết nối, một giọng nói trong trẻo vang lên bên tai cậu: “Tiểu Hạc.”
“Lộp bộp”, vở kịch trong tay rơi xuống giường.
Dung Hạc trố mắt không tin.
Thì ra trong cảnh hôn đêm đó, tiếng “Tiểu Hạc” của Lục Tiêu Viễn không phải là ảo giác!
“Lục, thầy Lục, sao lại gọi điện thoại tới…” Dung Hạc lẩm bẩm, như thể vừa được uống một ly rượu trái cây thơm ngọt.
Về phần Mã Thanh Vũ, nháy mắt đã bị quăng ra sau đầu.
Chân cậu như đang đi trên bông, choáng váng ngã vào trong chăn, dùng chiếc chăn trắng như tuyết trùm lấy đầu, tận đi khi thiếu oxy mới chui ra, sau đó quấn thân thể trong chăn, cố gắng bình phục tâm tư một chút, tiếp tục nghe Lục Tiêu Viễn nói chuyện.
Lục Tiêu Viễn đương nhiên cũng nghe thấy những thanh âm sột soạt vừa rồi, giống như một chú chuột đất đang vụng trộm đào hang.
“Nghe Tưởng Thậm nói tối nay em quay phim không thuận lợi.” Lục Tiêu viễn nói, “Bây giờ đang chuẩn bị luyện thoại à?”
Dung Hạc nhìn quyển kịch bản ở một bên, kinh ngạc nói: “Sao anh biết?”
“Tưởng Thậm nói em không hài lòng với lời thoại của mình, thường xuyên thức đêm.”
Dung Hạc sờ sờ mũi, trong lòng tự nhủ Tưởng Thậm sao có thể nói cả những chuyện lông gà vỏ tỏi này cơ chứ.
Nhưng cậu vẫn thành thật nói: “Không đúng tâm trạng lắm, nhưng đạo diễn cảm thấy không có vấn đề gì lớn cả.”
Lục Tiêu Viễn nói, “Muốn trở nên tốt hơn là chuyện tốt.”
Dung Hạc thở dài nói: “Nhưng em cảm thấy mình không làm được gì cả.”
Cậu nói xong mới nhận ra lời này của mình giống như đang phun tào, Lục Tiêu Viễn có thể sẽ không muốn nghe, cậu im lặng một lúc.
Lục Tiêu Viễn lại nói: “Không sao, nhân dịp này, để anh giúp em tìm ra vấn đề.”
Nhận được điện thoại của Lục Tiêu Viễn lúc 0 giờ đã rất khó tin rồi, Dung Hạc không nghĩ tới còn được hưởng đãi ngộ tốt như thế, há miệng: “Như vậy thì hơi…”
Hai chữ “phiền phức” còn chưa nói ra khỏi miệng, cậu đã nghe Lục Tiêu Viễn nói: “Vẫn tốt hơn để một mình em đóng cửa tìm ra vấn đề.”